
Nhân viên lễ tân ngữ khí thoáng có chút lạnh nhạt, nhưng mà trong đầu Triêu Huy
chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết hiểu lầm nên cũng không buồn để ý đến, im
lặng ngồi ở bàn tiếp khách.
Đợi rất lâu, cuộc họp vẫn
chưa kết thúc, Triêu Huy không nôn nóng vội vàng, ngược lại cô nhân viên lễ tân
thì nhìn qua ánh mắt càng ngày càng sắc bén. Chẳng lẽ mình gây phiền toái gì
cho cô ấy? Triêu Huy rất hối lỗi nhìn về nhân viên lễ tân, đối phương lại không
thèm để ý đến. Tòa nhà luật sư cao cấp, nhân viên lễ tân cũng thật cao cấp a…
Một lát sau, một cô gái
đi tới, khuôn mặt thoạt nhìn thì trẻ trung mà ăn mặc lại rất già dặn. Cô ấy đầu
tiên là nhìn lướt qua Triêu Huy, sau đó lập tức đi tới trước quầy, nói: “Tôi
tìm luật sư Chu.”
“Xin hỏi là vị luật sư
Chu nào?” Nhân viên lễ tân kinh sợ hỏi, phỏng chừng là bị người mới tới áp đảo
khí thế.
Vị khách nọ liếc mắt một
cái, hỏi: “Nơi này của các cô còn có vị Chu luật sư thứ hai sao?”
Nhân viên lễ tân cả kinh,
nói: “Xin cô chờ một lát.” Lập tức ấn điện thoại nội bộ, nói mấy câu, sau đó
cung kính lễ độ nói: “Chu luật sư lập tức ra bây giờ, xin cô chờ một
lát.” [Sa: Lật bàn, thế này là thế nào hả, đến sau mà được gặp trước à,
ngồi từ này tới giờ công cốc à, bà này muốn ăn đập hả >.<'>
Đang xem cuộc vui Triêu
Huy lập tức ngây người… Vì sao đãi ngộ lại khác xa nhau đến vậy? Nhân phẩm cao
hơn? Hay chẳng nhẽ khinh bỉ cô ăn mặc tùy tiện sao…
Chu Vệ quả nhiên rất
nhanh đã xuất hiện, anh khách khí nói với người mới tới: “Vương tiểu thư, vụ án
của cô chúng ta đã hẹn là ngày mai gặp mặt rồi mà?”
“Tôi đột nhiên nhớ tới có
vài vấn đề rất quan trọng, liền trực tiếp tới đây tìm anh. Quấy rầy anh rồi?”
Vương tiểu thư cười hỏi.
“Đâu có, chúng ta vào
trong nói chuyện đã.” Chu Vệ mang Vương tiểu thư đi vào bên trong, không chú ý
tới tình huống bên ngoài.
Từ lúc anh vừa ra tới
đây, Triêu Huy liền đoán rằng không bao lâu anh sẽ phát hiện ra cô ở chỗ này,
bởi vì cô nhớ anh đã từng nói qua, ở giữa biển người mênh mông anh tuyệt đối có
thể chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được cô. Kết quả từ đầu tới giờ anh đều
không có chú ý tới cô, khiến cho cô nghĩ đến một câu nói rất kinh điển ở trên
mạng —— Đàn ông mà đáng tin, thì heo mẹ cũng biết leo cây… Nói cái gì lúc hai
người yêu thương hướng về nhau sẽ linh cảm được đối phương? Lời ngon tiếng ngọt
của đàn ông nghe một chút thì có thể, nhưng mà không được để ở trong
lòng… [Sa: Chuẩn lun!!Hu hu em dỗi rồi, đi về đi chị Huy, ứ thèm đợi anh
nữa'>
Trước khi anh đi vào cô
liền gọi anh: “Chu Vệ!”
Chu Vệ có chút kinh ngạc
quay đầu, nhìn đến người nào đó có chút ủy khuất trừng mắt nhìn mình, càng thêm
kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”
“…” Triêu Huy không biết
nên ở trước mặt mọi người giải thích nguyên nhân mình tới tìm anh như thế nào.
“Đến bao lâu rồi?” Chu Vệ
đi tới, vuốt ve mái tóc cô.
“Khoảng 1 tiếng rưỡi
rồi.” Cô kéo kéo tay áo anh, nói: “Em đến giải thích hiểu lầm, nhị ca anh ấy
nói là…”
“Chúng ta đi vào đã rồi
nói sau.” Chu Vệ kéo tay cô, đi vào trong, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn lướt qua
cô nhân viên lễ tân.
Lễ tân lập tức cứng đờ…
“Em tới đây vì giải thích
hiểu lầm?” Chu Vệ hỏi, khóe miệng dường như rất vui vẻ nhếch lên.
“Nếu đã là hiểu lầm, tự
nhiên sẽ được gạt bỏ.” Triêu Huy khó hiểu vì sao anh chàng này lại có vẻ như
tâm tình rất tốt, người bình thường nghe được lời nói như thế này đều đã tức
giận rồi chứ?
“Anh chỉ là rất cao hứng,
hóa ra em cũng sẽ kích động.” Chu Vệ cười nói.
Triêu Huy hết chỗ nói
rồi… nói cái gì cô “cũng sẽ kích động”? Anh cho rằng điểm cảm xúc cao nhất cô
chỉ tương đương với mức bình thường của mọi người? Cô cũng không phải là người
châu Nam cực, tất nhiên cũng sẽ bị kích động… Còn nữa, cô kích động, tâm tình
anh vui vẻ cái nỗi gì nhỉ?
Lâm Thích được cử ra xem
Chu Vệ vì sao lâu như vậy còn chưa quay về, lại vừa hay bị Chu Vệ coi là tráng
đinh đem đi trưng dụng.
“Để ý tới cô ấy giúp
mình.” Sau khi đem Triêu Huy gửi gắm cho Lâm Thích, Chu Vệ liền dẫn Vương tiểu
thư đi vào một phòng làm việc.
“Em gái anh à?” Vương
tiểu thư thử hỏi, “Bộ dáng thực đáng yêu.”
“Tôi cũng cảm thấy như
vậy.” Chu Vệ cười cười, không trả lời vấn đề của cô, anh cho rằng không cần
thiết phải cùng những người không liên quan bàn bạc chuyện riêng của mình, hơn
nữa đối phương lại là khách hàng có dụng tâm kín đáo.
Mà bên này, Lâm Thích
trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa đóng lại, ngây ngốc nhìn về phía Triêu Huy
vẻ mặt đang ăn năn hối lỗi, sau một lúc lâu mới nói: “Anh là đồng nghiệp của
Chu Vệ, tên là Lâm Thích, em…”
“Em là Trần Triêu Huy.”
Triêu Huy chủ động nói tên mình.
“Trần, Triêu, Huy?” Lâm
Thích trừng lớn hai mắt, cực kỳ kích động.
“Ách…” Triêu Huy không
biết nên dùng cái biểu cảm gì, vì sao anh ấy nghe tên mình lại giống như nghe
được nước nào đó sáng tạo lịch sử nhân loại?
“Em chính là Triêu Huy?
Bạn gái của Chu Vệ?” Lâm Thích càng thêm kích động lặp lại, “Ha ha, rốt cục
cũng được thấy em, ngưỡng mộ đã lâu ~~~~~ hóa ra chính là em à ~~~~~~ ha ha ha
ha ~~~~”