
m hoạt hình Tom và Jerry,
tùy ý đem con mèo kia ra đùa bỡn, đương nhiên, cô chẳng qua cũng chỉ là tùy
tiện mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nhưng đây cũng chỉ là một
phần nguyên nhân làm cô phiền lòng, không phải không có cách giải quyết; không
muốn nghe điện thoại thì tắt máy là được, không muốn gặp người không ưa thì bất
quá đi trốn là ổn. Điều quan trọng nhất với cô bây giờ là Chu Vệ vẫn không chịu
gọi điện thoại đến… khiến lòng cô có chút khó chịu, cũng có chút mất mát.
“Ai nha nha… Một ngày
không gặp tựa như cách ba thu, nhiều ngày nay đều không được diện kiến, Hoàng
Thượng người xem, nô tì phải làm sao với chữ khổ trong lòng đây a?” Tiểu Khê ôm
ngực khoa trương nói với Đông Yến.
Đông Yến cố nhịn ý định
muốn tránh xa nàng ta một cái mà xúc động, hỏi: “Một chữ khổ không đủ, vậy nàng
muốn mấy cái mới đủ đây, ái phi?”
“Ồ! Nô tì muốn ít nhất
phải ba cái a, nô tì không chiếm được sủng hạnh của Hoàng Thượng, trong lòng
rất đau khổ a… Hoàng Thượng ~~~~” Tiểu Khê xông lên ôm lấy Đông Yến xoay qua
xoay lại.
Tĩnh Tĩnh liếc nhìn qua.
Thiệt là hết chỗ nói rồi… Đành nhắm mắt làm ngơ.
Triêu Huy khóe miệng run
run, cô đương nhiên biết người các cô nàng đang ám chỉ là cô… Mà các cô ấy nói
cũng đúng! Tuy rằng không khoa trương đến mức “Một ngày không thấy, như cách ba
thu”, nhưng quả thật cô có chút nhớ nhung Chu Vệ, nhưng cô cũng có chính kiến
của riêng mình, không thể dễ dàng buông xuôi được.
Nhớ tới ngày đó, Lý Mộ
Thần về sau nghe kể lại, cười nhạt, nói: “Người như cậu ta, em nói chia tay là
chia tay thật không thấy luyến tiếc gì sao.”
Triêu Huy buồn bực lắm…
Cô cũng đâu có nói gì đến việc chia tay, chỉ chiến tranh lạnh thôi mà.
“Còn không có chia tay?”
Lý Mộ Thần nhíu mày, “Chia tay đi chia tay đi, nhị ca sẽ giới thiệu cho em một
cậu thanh niên tốt hơn, so với tên nhóc họ Chu kia còn cao hơn gấp trăm lần.”
Triêu Huy càng thêm buồn
bực… Không phải cổ nhân đã từng nói “Thà rằng dỡ đi một tòa miếu, còn hơn hủy
một cuộc hôn nhân” sao? Tuy rằng cô và Chu Vệ còn chưa có kết hôn, nhưng anh
cũng không cần phải thể hiện bộ mặt gian ác như vậy chớ?
Aizzz… Thật là tự dưng đi
chiến tranh lạnh với người ta, chẳng lẽ không thể làm như chưa từng có chuyện
gì mà làm hòa với cô sao? Di động của anh để làm gì mà không thèm liên lạc với
cô lấy một lần… “Ding, bạn có tin nhắn”…
—— “Sư tỷ, em là Phương
Di. Buổi chiều lớp bọn em có một hoạt động, cần mượn Thọ Thọ một chút. Không
biết tỷ có thể cho em mang Thọ Thọ lên sân khấu biểu diễn không? Em cam đoan là
sẽ không có bạo lực hay ngược đãi gì em nó đâu.”
Kỳ quái, mượn Thọ Thọ vì
sao lại hỏi cô? Triêu Huy nhắn lại: “Có thể”. Thọ Thọ rất thích chỗ đông người,
bình thường ở nhà cũng chỉ có một mình cô độc, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
—— “Cám ơn sư tỷ, bây giờ
tỷ có rảnh không?”
—— “Có, làm sao vậy?”
—— “Có thể giúp em đem
Thọ Thọ đưa tới chỗ XXX được không, anh họ không ở nhà, mà em lại không có chìa
khóa.”
… … Đang chiến tranh lạnh
mà mình còn có thể đến nhà của đối phương? Triêu Huy nhìn con số trong thang
máy không ngừng tăng lên mà tự hỏi trong lòng.
Thang máy mở ra, cô nắm
chặt chìa khóa trong tay, đi ra khỏi thang máy.
Phía trước một đôi vợ
chồng đi tới, cô vô tình nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng
không nghĩ ra là đã từng gặp ở nơi nào. Cô lại liếc mắt một cái, phát hiện đối
phương cũng vừa hay nhìn qua, cảm thấy có chút thất lễ, đành ngượng ngùng hướng
về phía bọn họ gật đầu, sau đó nghiêng người lướt qua.
Bên này chỉ có hai hộ gia
đình, vậy mà đến giờ cô vẫn chưa bao giờ gặp qua hai người này, không biết họ
có phải là vợ chồng không nữa. Vậy là cô lại tò mò quay lại liếc một cái, không
ngờ ánh mắt bọn họ cũng đang mở to nhìn về phía cô, khiến cô không khỏi mơ hồ
có phải bản thân mình hoa mắt hay không, đúng lúc đó cửa thang máy lại đóng
lại.
Sao bọn họ thấy mình lại
kinh ngạc giống như thấy người ngoài hành tinh vậy? Mà có thể là nhìn lầm thôi.
Cô mở cửa, mang Thọ Thọ theo.
Thang máy vừa vặn xuống
lầu một, mở ra, cô một lần nữa lại sửng sốt, không phải chứ sao vẫn là hai vợ
chồng kia, bọn họ không phải đã đi xuống rồi sao? Cô nhìn họ cười cười, kỳ quái
nghĩ, chẳng lẽ thang máy xảy ra vấn đề?
Thọ Thọ nhìn thấy họ
dường như rất hưng phấn, vui mừng hướng về phía hai người sủa vài tiếng.
“Thọ Thọ, ngoan, không
được sủa.” Cô trấn an Thọ Thọ, đem nó kéo sang một bên, ngượng ngùng quay sang
xin lỗi hai người vẻ mặt đang vô cùng sửng sốt kia: “Thật ngại quá ạ, nó thật
ra không có ác ý.”
Vị phu nhân kia lấy lại
tinh thần trước, mỉm cười nói: “Ah, cái này chúng tôi biết.”
Thấy bà nói như vậy,
Triêu Huy mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người sờ sờ cổ Thọ Thọ, giáo huấn nó:
“Hôm nay vì sao con lại không ngoan ngoãn như vậy, làm dì và chú phải sợ hãi…”
Hai vợ chồng kia đẩy qua
đẩy lại một chút rồi vị phu nhân kia lại hỏi: “Đây là chó của cháu sao? Là
giống gì vậy?”
“Dạ…” Thọ Thọ coi như là
của cô đi? Cô gật đầu, “Cháu nhớ hình như là giống chó Saint-Bernard ạ.”
“Chú chó lớn như vậy,
nuôi nó chắ