
Huy còn chưa trả
lời, Đông Yến đã đứng dậy nói: “Thưa cô, là Triêu Huy, bạn ấy tên là Trần Triêu
Huy.”
“Trần Triêu Huy, tan học
em giao bài tổng kết về phép tính này cho tôi, về sau nếu trốn học bị bắt được,
tôi cũng sẽ tha cho em một lần.”
Mọi người lại ồ lên một
trận…
“Hâm mộ sao? Vậy các em
nên học tập bạn Triêu Huy, nếu các em bạn nào cũng tính được như vậy, đến cuối
kì không cần phải làm bài thi nữa mà tôi trực tiếp cho qua.”
Mọi người lại ồ lên, có
thể có vinh dự cao như vậy, ai có thể tranh với Triêu Huy chứ.
Sắc mặt Lâm Ứng Tuyên
càng lúc càng cổ quái…
“Làm tốt lắm! Khiến cho
lão nương được nở mày nở mặt!” Đông Yến vỗ vỗ bả vai Triêu Huy, cho cô một nụ
cười triều mến kiểu bề trên.
“Chỉ là một bài toán mà
thôi.” Triêu Huy mơ hồ, vì sao vẻ mặt của các cậu ấy lại đầy ý nghĩ sâu xa vậy?
Tiểu Khê: “… Quả nhiên là
thiên tài…” Đến bây giờ còn chưa biết mình đã tạo nên công trạng lớn thế nào,
là hạnh phúc hay là bi ai?
Tĩnh Tĩnh: “Không biết
thì không có tội, chúng ta khoan dung độ lượng tha thứ cho nó đi.”
Không thể không nói, tuy
rằng Triêu Huy cử chỉ vô tình, nhưng lại có hiệu quả vô cùng tốt, cứ nhìn sắc mặt
của họ Lâm kia là các cô thấy rất vui.
Kết thúc giờ học, Triêu
Huy theo lệnh giao bài tổng kết cho cô giáo xinh đẹp.
Tĩnh Tĩnh ở cửa chờ cô,
thấy cô cùng cô giáo xinh đẹp nói nói mấy câu, vị lão sư kia liền mất hết khí
chất đông cứng cả người.
Lạt sau Triêu Huy tới,
Tiểu Khê hỏi: “Cậu với cô giáo nói gì đó?” Tĩnh Tĩnh và Đông Yến đang chờ mong
câu trả lời.
“Tớ nói thời gian hôm nay
không đủ, không thể đưa những phép tính gửi vào mail của cô được.” (Sa: ặc ặc
cô chỉ bảo chị viết ra thôi mà)
Tiểu Khê: …
Đông Yến: …
Tĩnh Tĩnh: …
Giết người trong chớp
mắt! Tuyệt đối là giết người trong chớp mắt!
Không biết không có tội,
cô giáo, người hãy tha thứ cho kẻ ngu ngốc này đi.
“Tiểu Huy”, Dương Cảnh đi
tới, hướng ba người gật đầu chào trước, sau đó mới nhìn Triêu Huy, “Em còn nhớ
Lâm Ứng Tuyên không ?”
“Vâng, trước kia đã từng
gặp qua vài lần.” Triêu Huy nghiêng đầu nhìn anh.
Dương Cảnh trầm mặc nói:
“Vừa rồi, thật có lỗi.”
Triêu Huy nghe không rõ
cho nên: “Cái gì ạ?” Anh không làm chuyện có lỗi, sao lại xin lỗi cô.
Dương Cảnh sửng sốt, cười
miễn cưỡng: “Tiểu Huy, đề bài kia em nói em có thể dùng phép tính khác để
tính?”
Triêu Huy gật gật đầu:
“Muốn em đưa cho anh sao?”
“Có phải vừa nãy, ở trong
giờ học, em đều suy nghĩ đến những phép tính đó?”
Tuy không rõ vì sao, Triêu
Huy đột nhiên cảm thấy do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Dương Cảnh bộ dạng “Quả
nhiên là như thế” bất đắc dĩ mà tự diễu chính mình, nụ cười của anh ngày càng
vô lực, thậm chí hơi thở cũng không binh thường.
“Khi nào thì em mới có
thể lớn lên được đây, Tiểu Huy?” Anh thì thào nói xong, cũng không chờ Triêu
Huy phản ứng còn nói, “Kì nghỉ tới cùng nhau về không? Khi nào mua vé thì gọi
anh một tiếng.” Nói xong, liền quay đi.
Nhìn bóng dáng của Dương
Cảnh, tâm tình của Tiểu Khê, Đông Yến và Tĩnh Tĩnh có chút thay đổi.
Tiểu Khê hơi hơi thở dài:
“Haizzz… Nam nhân vật chính chờ nhiều năm cũng không thể công phá được tường
đồng vách sắt dành phải đau lòng ôm tỳ bà rời đi, quả thật là một tình tiết vô
cùng cẩu huyết.”
Tĩnh Tĩnh nhìn lướt qua
bóng dáng ngẩn ngơ của người nào đó, nói: “Cũng không phải không có thay đổi,
ít nhất cũng có một chút. Thế nhưng tín hiệu gửi không có tiêu đề, văn bản kèm
theo lại rất mới lạ, cho nên hệ thống bảo vệ mới không phân biệt được.”
Đông Yến lơ đễnh: “Muồn
tớ phát biểu không, anh chàng này đúng là rất lạnh. Đổi lại là tớ, lên đao liền
chém, không cần cô tiếp nhận hay không. Tình cảm đúng là thứ khó đoán nhất mà?”
Haizzz, tạo hóa trêu
người, chỉ trách chỉ số tình yêu của Tiểu Huy bọn họ có hạn, Dương Cảnh không
thể sử dụng cái nguồn điện này nữa, vừa vặn có một cái nguồn điện khác xuất
hiện, cho nên… Rốt cuộc đây là tình tiết kiểu gì?
Tình yêu, luôn làm cho
người ta đoán không ra đọc chẳng hiểu.
“Tớ vốn muốn tổng kết
chuyện hôm nay thành một cái tít: “Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng”(*), bây
giờ nên đổi tiêu đề gì cho phải đây?” Tiểu Khê đưa ra vấn đề.
(*)Hiệp lộ tương phùng
dũng giả thắng: Đôi bên hận thù kẻ có dũng khí thì chiến thắng.
Đông Yến cùng Tĩnh Tĩnh
tức giận trừng mắt liếc cô một cái, lại nhìn tiếp “Người nào đó”còn đang mải đắm
chìm trong suy nghĩ
Còn có thể là cái gì? Kẻ
không biết thì không có tội!
Ngoại trừ cái này không
còn cái gì nữa, nhất định là vậy.
Con người sau khi bị thất
tình cho dù đau khổ cỡ nào cũng sẽ phải tiếp tục sống. Tiểu Huy thì lại khác
ngay cả đau lòng cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có chút mất mát mà
thôi. Cho nên trước ánh mắt ai oán bất hạnh thay cho cô của ba vị đại nhân
trong phòng cô ngoan ngoãn lấy laptop chạy xuống thư viện làm bài tập.
Gọi là làm bài tập, có
rất nhiều ý nghĩa, nhưng trong mắt Triêu Huy chỉ có một ——lập trình phần mềm,
đây cũng là một trong ba sở thích ngoài giờ học của Triêu Huy, sở thích thứ hai
là chạy bộ (mỗi sáng sớm nếu ai để ý sẽ thấ