
“Thật ghê quá à!” Tiểu
Khê khó có thể tin nhìn trời, “Chu Vệ nhìn như tượng thần sao có thể sống ở nơi
đó? Thật mất hết hình tượng ~~~~ không chịu không chịu không chịu đâu ~~~~~~”
Đông Yến làm ra vẻ có
điều hiểu được: “Cho nên nói, thế giới này không có chuyện shock mà chỉ có
chuyện cực kì shock mà thôi.”
Nghe qua nhiều không biết
bao nhiêu công trạng vĩ đại của Chu Vệ, Triêu Huy rất khó tin một người khoác
vẻ thần thánh như thế có thể cùng phàm nhân tục tử ở chung một chỗ… Hóa ra, đại
thần cũng là người a… Cho nên, đại thần mượn sách lâu không trả, coi bộ có thể
lấy về rồi.
Vì thế hai ngày sau,
Triêu Huy làm như vẫn thường chạy bộ qua đây chẳng may gặp được Chu Vệ từ trên
taxi bước xuống hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về, tâm tính mới thả lỏng
ra.
“Sư huynh chào buổi
sáng.” Cô dừng lại, bình ổn hô hấp nói chuyện.
Ngoài dự đoán sư huynh
nửa ngày không đáp lại, cúi đầu lạnh lẽo nhìn, anh khôn ngoan lạnh lùng lãnh
đạm nói:
“Chào buổi sáng.”
Triêu Huy囧, quý
nhân hay quên việc nhỏ. Muốn Chu Vệ gặp một lần mà nhớ kĩ loại tôm tép nhỏ bé
như cô quả là khó khăn.
Nhìn bóng dáng cao gầy xa
xa, Triêu Huy đuổi theo, khó xử nói: “Có chuyện này, Chu sư huynh…”
Chu Vệ dừng lại, đứng
trước mặt cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngữ khí rất lãnh đạm, rất
kiên quyết, rất… Dọa người…
Triêu Huy kinh sợ một
chút, nói: “Sách … Có thể nhanh chóng trả lại sách cho em đươc không ? Em bây
giờ cần mượn quyển khác.” Làm người đòi nợ quả thật là phải có dũng khí.
Chu Vệ sửng sốt, trả
sách… Còn chăm chú nhìn nhìn cô gái đứng ở trước mặt đầu hơi cúi có chút mất tự
nhiên, chợt nhớ đến bóng dáng nhỏ bé đứng ở bên cửa sổ thư viện ngón tay lướt
như bay, nghĩ nghĩ, mới vừa rồi khi cô nói chuyện âm cuối cũng giống như trong
trí nhớ đều mang theo một ngữ điệu nhỏ nhẹ, cô cứ trẻ con như thế này sao?
Xem bộ dáng khó chịu của
cô, người ngoài nhìn có lẽ còn nghĩ anh đang bắt nạt cô, không nghĩ tới anh là
kẻ quỵt sách không chịu trả.
Đợi thật lâu, cũng không
nghe được câu trả lời, Triêu Huy thật muốn khóc, chẳng lẽ quý nhân lại như vậy,
một cuốn sách đi mượn cũng quên? Vụng trộm giương mắt nhìn anh, phát hiện ánh
mắt quý nhân đang nhìn cô rất kì quái.
Chu Vệ thu hồi ánh mắt,
xoay người tiếp tục đi. Đi được vài bước, quay đầu, nhíu mày: “Còn đứng làm gì
nữa?Mau tới đây.”
“A?” Triêu Huy trong lòng
nước mắt đầy mặt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bóng dáng kiêu hãnh phía trước.
“Không phải anh không
muốn trả sách chứ? Gần đây tôi có việc nên không thể tới thư viện.” Dừng một
chút, Chu Vệ nói, “Em theo tôi đi tới kí túc để lấy.”
Triêu Huy lại nước mắt
đầy mặt, may mắn là anh không có quên chuyện này, nếu không cô chắc chắn sẽ trở
thành người đầu tiên ở đại học A bị phạt tiền đến phá sản mất.
Nhanh chóng chạy theo
sau. Đi được vài bước cô lại bị bỏ lại phía sau, chạy nhanh một chút thì đuổi
kịp anh, đi thêm vài bước, lại bị bỏ lại, lại chạy… Ai oán trừng mắt với người
thanh niên phía trước, thoạt nhìn rõ ràng là bộ dáng an nhàn mà đi, nhưng làm
thế nào cô cũng không theo kịp! Chẳng lẽ đây là lợi thế của chân dài? Cô chỉ có
thể âm thầm rảo bước nhanh hơn để không bị bỏ lại nữa.
Chu Vệ gọi điện thoại,
hai người bọn họ tiếp tục đi đến kí túc xá. Không biết có phải ảo giác hay
không, Triêu Huy cảm thấy bước chân của anh chậm lại một chút, giống như cố
gắng để cho cô đuổi kịp vậy.
“Em ở chỗ này chờ tôi.”
Chu Vệ dặn dò, cùng đại thúc gác cửa dưới lầu chào hỏi rồi đi vào trong, để lại
Triêu Huy đứng dưới kí túc xá nam sinh, có chút ngây ngốc, có chút đáng thương
như vậy.
Đại học A lấy ngành kĩ
thuật là sở trường, tỉ lệ nam nữ mất cân đối là chuyện đương nhiên, lẽ dĩ
nhiên, các nam sinh có khát vọng muốn xem “láng giềng” của mình một chút. Cho
nên, một cô gái thanh xuân đứng dưới kí túc xá nam sinh là một chuyện nhạy cảm,
không nói đến nữ sinh này diện mạo như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần
cũng có thể làm cho bọn họ rời giường tò mò nhìn một chút.
Đầu tiên là một hai anh
chàng đi ăn sáng nhìn thấy, phát ra một tiếng than kinh hãi, tiếp theo, tin tức
này giống như lửa cháy ngoài thảo nguyên lan tràn khắp ký túc xá, những cái đầu
nhanh chóng ghé ra ngoài cửa sổ nhìn xuống.
Wa! Ai có thể khiến cho
một nữ sinh sáng sớm đứng chờ dưới cửa, là ai tốt số như vậy? Vợ chồng son tay
trong tay cùng nhau đi ăn sáng, sau đó ngọt ngào trải qua một ngày? Chướng mắt
a chướng mắt, điều này làm cho ánh mắt bọn họ còn sáng ngời hơn.
Triêu Huy đứng đó giống
như con kiến nhỏ rơi vào chảo lửa vậy, vừa giận vừa thẹn! So với cảnh tượng
này, cô thà bị thư viện phạt tiền đến phá sản, cũng không muốn tới bắt Chu Vệ
trả sách nữa. Thật là thẹn mà!
Đợi một lúc lâu, rốt cục
cũng thấy Chu Vệ đi ra, trong lòng Triêu Huy hai hàng lệ sớm tuôn rơi. Ô ô, đại
thần, ngài rốt cục cũng đi ra rồi.
Chúng nam sinh nhìn thấy
nam nhân vật chính là Chu Vệ, đầu tiên là ai oán vận khí của chính mình —— vì
sao lại là Chu Vệ a! Tiếp theo là bình thường —— nói như thế nào cũng là Chu Vệ
trong truyền thuyết, có nữ sinh chờ c