
“Khi nào rảnh, anh muốn
nói chuyện với em.”
Trở lại dưới lầu ký túc,
vừa khởi động máy, Trần Triêu Huy liền thấy tin nhắn của Dương Cảnh gửi đến một
giờ trước.
Dương Cảnh hiếm khi lại
nghiêm túc đến như vậy, ngẫm lại cũng đã mấy ngày nay không gặp mặt anh, Trần
Triêu Huy lập tức nhắn lại:
“Buổi tối em có giờ tự
học, lát nữa gặp ở canteen được không ?”
Cô nói canteen, dĩ nhiên
là canteen mà bọn họ thường hay lui tới.
Dương Cảnh nhanh chóng
nhắn trở lại: “Được, mười phút sau gặp mặt.”
Trần Triêu Huy cũng không
vội vàng tới căn tin, về ký túc xá trước một chuyến, mang theo cả sách giáo
khoa và vở ghi buổi tối cần dùng.
Trong phòng chỉ còn Đông
Yến đang chăm chú chiến đấu hăng hái với cái máy tính, những người khác chắc là
đi ăn cơm rồi.
Thấy Trần Triêu Huy trở
về, Đông Yến nhanh chóng nhìn lướt qua, động tác trên tay cũng không dừng lại,
thuận miệng hỏi một câu:
“Cậu tan học rồi à?”
Trần Triêu Huy sớm đã
quen với việc này, đáp lời, bỏ ba lô xuống, đem sách bên trong đặt lên giá cẩn
thận đâu ra đấy, lại lấy xuống những cuốn cần dùng, sau đó theo thói quen gom
những cuốn sách mọi người đặt tùy tiện trên bàn lại.
Bạn cùng lớp vẫn thường
dùng bốn mùa để hình dung về bốn người trong phòng của Triêu Huy:
Xuân là Tiểu Khê —— trên
bàn luôn có truyện tranh và tiểu thuyết, thanh xuân hoạt bát;
Hạ là Đông Yến —— luôn
thích chơi những trò chơi trên máy tính và CD, sức sống vô hạn;
Thu là Tĩnh Tĩnh ——xinh
đẹp lộng lẫy; công phu chăm sóc sắc đẹp không ai sánh bằng.
Đông là cô —— lúc
nào cũng luôn tỉ mỉ, cẩn thận, ngăn nắp, nghiêm túc tự gò bó mình.
Thói quen như vậy, đã
được bồi dưỡng từ nhỏ, không thể nói là thích hay không thích, người khác có
thể cảm thấy cô rất cứng nhắc, nhưng Trần Triêu Huy vẫn luôn kiên trì .
“Tiểu Khê và Tĩnh Tĩnh
đâu rồi?”
Đông Yến nhún nhún vai,
tỏ vẻ không biết, tiếp tục đắm chìm trong trò chơi chinh chiến cướp bóc.
Trần Triêu Huy nói lời
tạm biệt với cô, đóng cửa phòng rồi đi về phía canteen.
Đến căn tin, Triêu Huy
tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống. Không bao lâu Dương Cảnh cũng đến, hơi thở
gấp gáp.
“Anh vội tới đây sao?”
Trần Triêu Huy cười hỏi. Bản thân anh lười biếng, lại không biết xấu hổ thường
xuyên cười cô là người chậm chạp. Hôm nay có chuyện gì lại làm cho anh gấp rút
đến vậy?
Dương Cảnh do dự rồi nói:
“Ăn cơm trước đi” Nói rồi anh định đi lấy cơm nhưng Trần Triêu Huy đã nhanh
chóng giữ tay anh lại.
Vẫn là nói luôn bây giờ
đi, trong lòng có nghi hoặc, cô cũng không có khẩu vị.
Dương Cảnh lại ngồi xuống
đối diện với cô, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói:
“Tiểu Huy, chúng ta chia
tay đi.”
Chúng ta chia tay đi…
Chúng ta chia tay đi…
Chúng ta chia tay đi…
Đầu óc Trần Triêu Huy lâp
tức choáng váng, âm thanh ngày trước cô cảm thấy thật ấm áp giờ phút này dây
dưa bên tai, quanh quẩn không đi biến thành một vòng luẩn quẩn không chịu buông
tha cho cô.
Chia tay sao… Hai người
qua lại còn chưa được ba tháng mà!
“Tiểu Huy, là anh không
tốt, không đủ vĩ đại, không xứng với em.”
“Không phải như thế, là
em không tốt mới đúng, em quá ngu ngốc… Hy vọng anh tha thứ cho em, làm lại một
lần nữa…” Bắt đầu một tình yêu say đắm
“Anh sẽ, em cũng là…
Nhưng mà chuyện này không hẳn là vấn đề, dù sao cũng là em.”
Cái gì gọi là không thành
vấn đề? Rốt cuộc cho đến khi Trần Triêu Huy lấy lại tinh thần, Dương Cảnh đã
không còn ngồi đối diện nữa.
Ngẩn người đến khi tiếng
chuông vào lớp vang lên, Trần Triêu Huy vẫn không hiểu sự tình phát sinh như
thế nào lại cũng giống như khi Dương Cảnh ngỏ lời với cô cũng không nói rõ là
anh thích cô ở điểm nào.
Bắt đầu bất ngờ, chấm dứt
cũng thật đáng ngạc nhiên.
Cô vẫn tỉnh tỉnh mê mê,
dường như không hiểu gì cả.
Miễn cưỡng mà nói đây
cũng là cảm giác mối tình đầu tan vỡ.
Nếu tình yêu cũng có thể
đem ra đo đếm, vậy cô có được bao nhiêu chứ?
Nếu dịu dàng quan tâm có
thể liệt vào —— có lẽ là cô chưa hề làm được, lần nào gặp mặt cũng là Dương
Cảnh hẹn cô, cũng nỗ lực dành cho cô đủ loại bất ngờ, còn cô thì lại hay thất
hẹn với anh.
Thấu hiểu tâm tư
người khác —— cô cũng không phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Đối với chuyện
tình cảm yêu đương, cô hoàn hoàn chỉ là như một đứa trẻ chập chững học những
bước đầu tiên, thường xuyên làm ra những việc ngốc nghếch, anh thì lúc nào cũng tha thứ cho cô.
Nhiệt tình không có gì
ngăn trở… Hài, đúng là chuyện nan giải. Nếu người yêu là lập trình phần mềm, cô
cam đoan có thể dùng mười hai phần công lực để đi chinh phục… …
Tính đi tính lại, cho dù
có tính như thế nào, cô cũng không đủ tư cách.
Nhớ tới bộ dáng miễn
cưỡng vừa rồi của Dương Cảnh, cô đột nhiên ý thức được, cảm tình không phải cứ
dần từng bước từ cùng ăn cơm rồi đến nắm tay là trọn vẹn, hóa ra anh cũng không
vui vẻ gì. Đến cuối cùng, anh vẫn bao dung đem trách nhiệm nhận về mình, không
muốn cô phải áy náy, có lẽ cô cũng nên nghiêm túc xin lỗi anh một tiếng?
Nói được thì làm được,
Triêu Huy lập tức nhắn tin cho Dương Cảnh: “Hẳn là em nên nói lời xin lỗi, thật
sự rất xin lỗi,