
à, chẳng lẽ đồng hồ tôi chạy sai?” Bộ Hoài Vũ dửng dưng
không tiếp lời anh, Trương Hằng lại hét vào phòng ngủ, “Ra đi, đừng xấu hổ, áo
ngủ kia kín đáo lắm mà.”
Bì Hối nghe vừa thẹn vừa tức, mồm lầm bầm chửi rủa,
vội vã thay quần áo xong rồi ôm mặt lủi vào phòng vệ sinh, khiến Hà Thích đứng
sau lưng cô cười ha ha.
Viên Hỷ ra khỏi nhà bếp, thấy Trương Hằng và Bộ Hoài
Vũ đều đến cả thì cười hỏi: “Mọi người la hét gì thế?”
Bộ Hoài Vũ cười dịu dàng, đưa hoa quả cho Viên Hỷ, vô
tình thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô thì ngẩn ra, nụ cười trên gương mặt
lập tức nhạt hẳn. Viên Hỷ như không thấy sự thay đổi của anh, chỉ quay lại cười
với Trương Hằng: “Anh lại trêu Bì Hối à? Cẩn thận cô nàng giết anh đấy!”
Trương Hằng cười hề hề, rồi hỏi Viên Hỷ: “Thức ăn làm
xong hết chưa? Anh đang đợi được ăn đây!”
Viên Hỷ lắc đầu: “Phải đợi một chút nữa, mọi người
ngồi đợi xem tivi một lát nhé.” Nói xong lại bảo Hà Thích, “Anh đến giúp em một
tay đi.”
Hà Thích vội vàng cười nhận lời, rồi theo chân Viên Hỷ
vào bếp. Bộ Hoài Vũ nhìn theo bóng hai người trong bếp, sắc mặt bất giác sa sầm
xuống, Trương Hằng thấy thế thì cười cười, vỗ vỗ vai anh, thì thầm: “Được rồi,
bây giờ biết đau khổ rồi nhỉ? Thôi đã qua rồi, quá khứ hãy để nó qua đi.”
Bộ Hoài Vũ trầm tư, lặng lẽ đẩy tay Trương Hằng ra rồi
đến ban công hút thuốc. Anh vốn không định đi, nhưng không biết thế nào lại cứ
theo Trương Hằng đến đây. Anh nhủ thầm là mình không muốn làm mất mặt Trương
Hằng, nhưng lý do ấy chính anh cũng thấy vớ vẩn. Không phải là không nghĩ đến
chuyện sẽ thấy Viên Hỷ và Hà Thích quấn quýt ở đây, anh ngỡ mình đã có thể
buông tay, nhưng nào ngờ khi nhìn thấy vẫn rất khó chịu, trong tim nhói đau,
như có một tiếng nói không ngừng vang lên: Người đứng cạnh cô ấy vốn phải là
anh, là do anh đã buông tay quá sớm.
Có
lúc anh cũng nghĩ, thật sự chỉ vì mình buông tay quá sớm thôi sao? Hay là vì
tay của họ vốn chưa bao giờ nắm lấy nhau? Tối hôm xuất viện, lần đầu anh có ý định sẽ giành giật
lại, nhưng cô lại bảo anh và cô giống nhau, nếu có “nếu như”, sự lựa chọn của
họ cũng sẽ như nhau. Lúc đầu anh cũng nghĩ cô nói đúng, nhưng về sau lại thấy
không đúng nữa, để kiểm chứng điều này, anh đã cho Trương Hằng leo cây, bốc
đồng mà đến thành phố Thắng Lan đang ở. Khoảnh khắc nhìn thấy Thắng Lan, anh
bỗng hiểu ra, Thắng Lan chỉ là một biểu tượng trong ký ức của anh, tình yêu và
nỗi hận xé gan xé ruột đã bị ép thành một tấm ảnh mỏng manh, niêm kín lại và
chôn trong một góc của trái tim, và trong tim đang khắc ghi, chỉ có người hiện
tại.
Thế là, mới có cảnh đứng đợi cô ở dưới lầu. Anh biết mình đã nghĩ rõ rồi, nên
đợi cô có thể nhận rõ trái tim mình, chỉ không ngờ là, khi anh vẫn chưa điều
chỉnh tâm trạng để có thể đối diện với cô, thì đã truyền đến tin cô nhận lời
cầu hôn của Hà Thích. Khoảnh khắc đó, cuối cùng anh đã hiểu câu nói của Trương
Hằng: Tình cảm, là thứ đợi cũng không đến.
Anh đã sai, không nên giao quyền lựa chọn vào tay đối
phương, mà điểm này thì lại chính là điểm sai lầm ngay từ đầu của anh.
Bì Hối sau khi trốn vào phòng vệ sinh ăn mặc gọn ghẽ
rồi bước ra, túm lấy gối đập mạnh vào người Trương Hằng, giận dữ: “Lúc nãy anh
cười cái gì mà cười? Hả? Bộ em dễ bị bắt nạt lắm à?”
Trương Hằng vừa cười vừa tránh né, “Ấy, bà cô tôi ơi,
nhẹ nhàng tí thôi, anh có nói gì đâu.”
Bì Hối đập anh vài cái cũng cảm thấy hả dạ, bèn ngồi
xuống bên cạnh, chỉ thấy mình anh ngồi xem tivi một cách vô vị thì ngỡ anh vừa
trêu chọc Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ khiến mọi người đều thấy ngượng ngập, thế là
không nhịn được lén hỏi: “Có phải anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc? Thôi bỏ đi, Viên
Hỷ đã chấp thuận lời cầu hôn của Hà Thích rồi, anh đừng can thiệp nữa!”
Trương Hằng cười hề hề, chồm sát lại gần Bì Hối thì
thào: “Anh chả thèm để ý chuyện vớ vẩn, không phải anh, mà là một người nào đó
thấy chiếc nhẫn trên tay người nào đó mới thấy khó chịu đó chứ.” Vừa nói vừa
hất cằm về phía ban công.
Bì Hối lén nhìn Bộ Hoài Vũ một cái, trong lòng cũng
rất đồng cảm, lại hạ giọng thì thầm với Trương Hằng: “Tại anh cả đấy, biết rõ
họ gặp nhau sẽ ngượng ngùng, thế mà cứ đòi tiệc tùng này nọ, chả khác nào xát
muối vào vết thương của anh ấy!”
Trương Hằng cười không nói gì, thầm nghĩ: Cái mình cần
là hiệu quả ấy, biết đau rồi mới biết phải làm gì, và cũng sẽ có người đau
lòng. Đừng nói anh thiên vị, Hà Thích là ai chứ? Anh chẳng quen thân, mà Bộ
Hoài Vũ là anh em bao năm, lúc cần giúp một tay thì dứt khoát không thể khoanh
tay đứng nhìn được.
Viên Hỷ lần này làm cơm không được suôn sẻ lắm, cô vẫn
còn chịu ảnh hưởng của Bộ Hoài Vũ, cô ngỡ mình đã có thể tự nhiên đối diện với
anh rồi, ngờ đâu sự thực lại chứng minh cô không thể làm thế được. Tự bản thân
cô biết rõ, lúc nãy khi đón hoa quả từ tay Bộ Hoài Vũ, trong lòng cô cảm thấy
rối bời bời.
Cô cũng không hiểu mình bị gì nữa, rõ ràng người cô
yêu là Hà Thích, rõ ràng đã không còn quan hệ gì với Bộ Hoài Vũ nữa, tại sao
nhìn thấy anh vẫn hoảng loạn đến thế? Chẳng lẽ đã đến nước này rồi mà vẫn còn