
khứ!
Qua rồi thì hãy cho qua đi, Bộ Hoài Vũ tốt cũng được
xấu cũng được, tóm lại cũng chỉ thuộc về quá khứ. Nói theo lời Trương Hằng, thì
cô quá cố chấp, mà anh thì tỉnh ngộ quá muộn, hai người rốt cuộc có duyên mà
không có phận. Lúc Trương Hằng nói thế cũng không nén được thở dài, đã cảm thán
một câu rất tầm thường: Tôi đoán ra sự bắt đầu của họ, nhưng không đoán được
kết cục của họ.
Bì Hối nghe câu nói đó, suýt nữa là cười sặc, hỏi
Trương Hằng: “Anh cũng học than thở từ lúc nào thế? Anh chơi gì cũng được, đừng
chơi trò đó, em không chịu được.”
Trương Hằng chẳng hứng thú đâu đấu khẩu với Bì Hối,
chỉ nói gọn lỏn: “Bì Hối, tìm cơ hội cho mọi người tụ tập đi, ở nhà các em ấy,
để Viên Hỷ nấu thêm bữa cơm cho chúng ta, sau này muốn ăn cũng hết cơ hội rồi.”
Câu này khiến Bì Hối kinh ngạc, không nhịn được lại
hỏi: “Anh đẹp trai ơi anh bị gì thế? Mắc bệnh hết thuốc chữa rồi à? Sao cảm
giác quái lạ thế nhỉ?”
“Quên đi, anh rất khỏe, đừng có rủa anh chứ!” Trương
Hằng nói, lại thở dài, bảo: “Nhà anh giục đi di dân, suốt ngày gọi điện thúc
giục, chắc anh không qua nổi Nguyên Đán rồi.”
Bì Hối phẫn nộ, hét lên trong điện thoại: “Anh khốn,
đang chọc tức em hả? Di dân di dân, nước ngoài tốt thế cơ á? Ai cũng chạy đi
hết như điên ấy. Người như anh đó, toàn lợi dụng mọi thứ tốt đẹp trong nước rồi
lại bày đặt ra nước ngoài định cư, cút đi! Cút mau!!!”
Trương Hằng lại thản nhiên, chỉ nói: “Được rồi, muốn
mắng mỏ gì thì gặp mặt hẵng hay, đừng quên gọi Tiêu Mặc Đình, đúng rồi, cả Hà
Thích kia nữa. Bảo Viên Hỷ, anh em chúng ta đều là người phóng khoáng, nếu đã
là quá khứ rồi thì yên tâm đi, lão Bộ thế nào thì anh hiểu, đánh chết cậu ấy
cũng không làm được chuyện đeo bám dai dẳng đâu, sau này mọi người cũng còn ở
chung một thành phố, nhiều bạn bè thì nhiều đường đi, đừng đến nỗi như không
quen biết nhau.”
Bì Hối “ừ” một tiếng, tâm trạng cũng khá hụt hẫng, lại
bảo Trương Hằng có lẽ Tiêu Mặc Đình không có thời gian, dạo này anh ấy rất bận.
Trương Hằng nghe thế thì nói: “Bì Hối, đừng trách anh đây không nhắc nhở em, Tiêu Mặc Đình bận thì em
cũng phải đến xem xem cậu ta bận cái gì, trước kia có thấy bận thế đâu. Anh đây
là đàn ông, đàn ông thằng nào cũng vậy, lúc nào cũng kêu bận rộn với bạn gái,
chẳng tốt đẹp gì đâu!”
Bì Hối có vẻ không chịu, “Anh nghĩ ai cũng như anh à!
Suốt ngày lượn lờ ong bướm!”
“Được! Xem như anh chưa nói!” Trương Hằng vội cắt lời
Bì Hối, cười nói: “Anh không muốn bị ăn mắng đâu, tự em nghĩ gì mà làm đi, đừng
quên họp mặt mọi người là được!”
Mấy
câu nói của Trương Hằng khiến Bì Hối thấy rất khó chịu, Viên Hỷ cũng từng nhắc
vậy với cô, nhưng cô không mấy để tâm, vì rất tin tưởng ở Tiêu Mặc Đình, nhưng
Trương Hằng tuy thích gây chuyện, nhưng về những vấn đề ấy lại nhìn cực chuẩn,
lẽ nào giữa cô và Tiêu Mặc Đình thật sự có vấn đề ư? Mà vấn đề xảy ra ở đâu? Bì
Hối không hiểu nổi, cô và Tiêu Mặc Đình ở bên nhau đã gần sáu năm, nếu tình cảm
ấy còn không tin được thì cô thật sự không hiểu giữa nam nữ với nhau, còn gì
đáng để tin tưởng nữa? Viên Hỷ báo bố biết qua điện thoại rằng hiện cô đã có
bạn trai, bố cô rất vui, không biết phải nói thế nào, chỉ hỏi Viên Hỷ người đó
có tốt không? Đối xử với cô tốt không? Viên Hỷ cười đáp cái gì cũng tốt, tính
cách tốt, đối với cô cũng tốt. Bố cô cười hề hề vui sướng, giọng nói cũng bắt
đầu run run, lúc nói càng lắp ba lắp bắp, chỉ trách Viên Hỷ sau này đừng gửi
tiền về nhà mãi, mua vài bộ quần áo đẹp mà mặc, có bạn trai rồi nên phải ăn mặc
trang điểm cho đẹp vào. Viên Hỷ nói không cần rồi trò chuyện vu vơ vài câu với
bố, sau đó thông báo tết này có thể về nhà, bố cô nghe thấy càng xúc động hơn,
cứ liên tục “về nhà thì được về nhà thì được”.
Viên Hỷ thấy hổ thẹn, vì quan hệ với mẹ không tốt nên cũng dần xa cách bố, nhớ
đến sự thương yêu bố dành cho mình lúc bé, Viên Hỷ càng thấy mình đã nợ bố quá
nhiều. Mỗi lần nói chuyện nhắc đến mẹ, giọng cô vẫn tỏ ra thiếu tự nhiên, dù gì
cũng gây nhau mấy năm rồi, cho dù bây giờ cô muốn làm lành với mẹ thì cũng
không biết phải nói thế nào.
Sau khi chiến tranh lạnh với mẹ bao nhiêu năm, Viên Hỷ
cũng bắt đầu suy nghĩ lại, chuyện năm ấy có lẽ không thể chỉ trách mẹ cô, đứng
ở góc độ của bà thì cách làm của cô cũng là quá đáng. Anh trai là vướng mắc
luôn treo trên đầu mẹ cô, giống như mẹ cô đã nói, anh là người bà có nhắm mắt
rồi cũng không yên tâm được.
“Mẹ… vẫn khỏe chứ ạ?” Viên Hỷ do dự hỏi.
Bố cô nghe xong thì vội trả lời: “Mẹ con cũng khỏe
lắm, yên tâm đi, mẹ sẽ không trách con đâu, ngốc ạ, bà là mẹ con, sao lại giận
con lâu được, đừng lo.”
Viên Hỷ thấy yên lòng hơn, ngẫm nghĩ một lúc lại khẽ
nói với bố: “Bố, bố khuyên mẹ, đừng tìm vợ cho anh con nữa, không thể thế được,
anh đã có con, con sẽ không bỏ mặc anh đâu, bố bảo mẹ hãy yên lòng.”
Bố cô vẫn trầm tư, có thể thấy ông rất khó xử, Viên Hỷ
không nén được thở dài, không nỡ ép ông bố nhu nhược của mình nữa, chỉ nói:
“Bố, nếu không khuyên mẹ được thì cứ cố trì hoãn rồi hẵng hay, được không? Đợi khi tết con về rồi sẽ g