
ôm chặt lấy Viên Hỷ,
cố đè nén nỗi xúc động để dịu dàng dỗ dành cô: “Đừng khóc, không tốt cho con
đâu, phải vui mới đúng.”
Câu nói ấy có tác dụng hơn bất kỳ
câu nào khác, Viên Hỷ lập tức nín khóc, ngước lên nhìn anh và cười ngốc nghếch.
Bộ Hoài Vũ thấy cô vừa khóc lại vừa cười thì không nhịn được cười, nhưng khóe
mắt anh cũng đã đỏ hoe. Thực ra, cô không biết rằng anh vẫn luôn dằn vặt thấp
thỏm, đến nỗi không chịu được nữa mới lén đưa Thanh Trác đi xét nghiệm, sau đó
lại thấp thỏm đợi kết quả. Trước mặt cô, anh không thể tỏ ra sốt ruột, anh chỉ
có thể cười bình thản, vì chỉ có thế mới cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí, giữ
vững cô bước tiếp.
Bì Hối và mọi người đều đờ ra đó,
đến khi Bộ Hoài Vũ bế Viên Hỷ đến cửa rồi mới phản ứng ra, thấy mọi người đang
tròn mắt nhìn mình thì mặt cô nóng bừng bừng, vội vàng xách túi cho Viên Hỷ rồi
đuổi theo, mới đi được mấy bước đã bị phục vụ ngăn lại, người ta nhắc nhở rất
khách sáo: “Chị ơi, xin chị thanh toán tiền rồi hẵng đi.”
Mặt Bì Hối thoắt chốc lại đỏ bừng
bừng, vội cúi xuống móc tiền ra trả, mồm vẫn tức tối mắng: “Con ranh! Lại bắt
mình trả tiền! Có chồng giàu thế mà vẫn không bỏ được thói ki bo!”
Ngoài kia, Bộ Hoài Vũ đã bế Viên
Hỷ ngồi vào xe rồi lái vút đi, hai người đều sung sướng điên cuồng, trong mắt
chỉ còn có nhau, chẳng ai nhớ đến Bì Hối cả. Haizzz, thực ra, cũng chả trách Bì
Hối đã mắng cô được.
Cuộc sống, sau bao năm sống trong
bóng tối, cuối cùng đã mở ra một lối đi mới cho Viên Hỷ, để ánh nắng rực rỡ
chiếu vào, soi sáng cuộc đời cô.
Viên Hỷ không biết bà Hà đưa cô
bản báo cáo đó là do nhầm lẫn hay có người tạo ra, vì tất cả đã không còn quan
trọng nữa. Sau khi mang thai, tính cách cô dường như dịu dàng hơn nhiều, cũng
đã tha thứ cho rất nhiều người, ngay cả khoảng cách giữa mẹ con cô cũng dần dần
tan biến. Cô nghĩ cuộc đời cô vốn đã nên như thế chăng, sự xuất hiện của Hà
Thích chỉ khiến cuộc đời cô xuất hiện một ngã rẽ, sau đó lại nhờ bàn tay người
khác chỉ dẫn đi đúng đường trở lại, thế là vẫn trở về quỹ đạo cũ.
Tiếc là, cuộc sống luôn luôn phức tạp hơn con người nghĩ. Nhiều khi, chính vào
lúc con người đã ngỡ mình nắm bắt được cuộc đời mình, thì nó lại đột ngột rẽ
sang một ngã mới.
Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ đi khám
thai, nghe bác sĩ nói người mẹ và đứa trẻ đều rất khỏe mạnh thì cả hai đều cảm
thấy rất đỗi ngọt ngào. Bộ Hoài Vũ đưa cô về nhà, mở cửa xe rồi cẩn thận dìu cô
xuống, xong lại định đưa cô lên lầu, Viên Hỷ cười bất lực, nói: “Em có tiểu thư
thế đâu, anh đi làm nhanh đi, kiếm thêm tiền mua bột mua sữa cho con.”
Bộ Hoài Vũ cười ấm áp, hỏi: “Thật
không cần anh đưa lên à?”
Viên Hỷ cười đẩy anh về phía xe:
“Đi nhanh lên, đừng hỏi nhiều, một mình mẹ em càm ràm đã đủ lắm rồi.”
Bộ Hoài Vũ cười rồi mới lưu luyến
lái xe đi. Viên Hỷ nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới quay người lên lầu, vào
trong nhà mới thấy có vẻ kỳ quặc, trước kia mẹ cô luôn đón ở cửa, hôm nay sao
thế? Cô thay dép rồi vào phòng mẹ xem thử, thấy bà đang ngồi trên giường lau
nước mắt.
Viên Hỷ hơi ngạc nhiên, lại gần
hỏi: “Mẹ, sao vậy, anh con đâu?”
Bà Viên thấy Viên Hỷ thì ngẩn
người, vội vàng lau nước mắt rồi đứng dậy đáp: “Không sao, lúc nãy đau mắt, anh
con chơi mệt rồi, chắc đang ngủ say.”
Viên Hỷ thấy mẹ cô rõ ràng đang
nói dối, mắt bà đỏ hoe như đã khóc rất lâu, tuyệt đối không phải do bụi bay vào
làm đau mắt. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ, con là con gái mẹ, không phải người
ngoài, có chuyện gì thì nói với con được không?”
Bà Viên đờ người rồi cười gượng
gạo, nói: “Không sao thật mà, con khám thai vẫn ổn chứ?”
Viên Hỷ khẽ gật đầu, thấy mẹ cô
không có ý định nói thì không hỏi nữa. Quãng thời gian này quan hệ hai mẹ con
tốt hơn khá nhiều, nhưng vẫn không được thân thiết lắm. Nếu mẹ cô không muốn
nói thì thôi vậy, có điều cô vẫn thấy một linh cảm mơ hồ rằng mẹ cô có chuyện
gì đang giấu giếm.
Sáng hôm sau bà viện cớ đi mua
đồ, Viên Hỷ đứng trên ban công thấy bà vội vã chui vào một chiếc xe thì càng
nghi ngờ hơn, ở đây bà có quen biết ai đâu, rốt cuộc là ai đã đón bà? Rồi đi
đâu?
Mấy hôm liền, bà Viên cứ viện cớ
đi ra ngoài, lúc về sắc mặt nhợt nhạt, có lúc thậm chí mắt còn sưng húp. Bộ
Hoài Vũ cũng thấy được tâm tư của mẹ vợ, đã từng hỏi riêng Viên Hỷ xem có
chuyện gì. Viên Hỷ lắc đầu bảo cũng không biết. Bộ Hoài Vũ tư lự rồi dịu giọng
nói: “Hỏi thử xem, đừng để người già giấu mãi trong lòng.”
Hôm ấy bà Viên cũng viện cớ để
đi, đến buổi trưa mới về. Sắc mặt bà tái nhợt, mắt càng sưng húp hơn, giống như
đã khóc rất lâu vậy. Thanh Trác ngồi trong phòng khách chơi điện tử, bà Viên
lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi lại nhìn Viên Hỷ, sau đó lẳng lặng bỏ về phòng.
Viên Hỷ cũng theo vào trong, đóng cửa hỏi bà: “Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con?”
Bà Viên ngẩn người, quay lại đờ
đẫn nhìn Viên Hỷ.
Cô lại nói: “Con là con gái mẹ,
không phải người ngoài.”
Lời vừa thốt ra, bà Viên đột ngột
bụm chặt miệng khóc lớn. Viên Hỷ càng nghi ngại, không biết mẹ mình bị sao,
thấy bà khóc thê thảm như thế, cô cũng thấy buồn, nên kéo tay mẹ