XtGem Forum catalog
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

ang trọng,

xem ra đều là thành phần trí thức, chỉ là gương mặt hai người đều có vẻ tiều

tụy, quầng mắt người đàn bà ấy đã sưng húp.

Người chồng lên tiếng hỏi với vẻ lịch sự: “Xin hỏi có phải là Bộ tiên sinh

không?”

Bộ Hoài Vũ gật đầu, thần sắc lãnh

đạm nhìn đôi vợ chồng ấy.

“Tôi họ Trịnh, còn bà ấy là bà

nhà tôi, tôi và bà ấy muốn gặp cô Viên Hỷ, xin hỏi có được không?” Người đàn

ông lại hỏi.

“Không được.” Bộ Hoài Vũ từ chối,

“Vợ tôi sức khỏe không ổn, phải tịnh dưỡng, không thể tiếp khách.”

Sắc mặt người đàn bà kia đột ngột

thay đổi, bà đẩy mạnh Bộ Hoài Vũ ra và lao vào, gọi to: “Viên Hỷ, Viên Hỷ!…”

Tiếng hét của bà bỗng khựng lại, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.

Viên Hỷ sắc mặt tái nhợt đứng

trước cửa phòng ngủ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài.

Đôi mắt Bộ Hoài Vũ lóe lên tia

nhìn lạnh lẽo, anh lạnh lùng nhìn người đàn bà kia một cái rồi đến cạnh đỡ lấy

Viên Hỷ, dịu giọng trách: “Bảo em nghỉ mà không chịu nghe lời.”

Viên Hỷ nắm chặt tay anh, dựa

người hoàn toàn vào anh, rồi sắc mặt bình thản nhìn mẹ cô luôn trầm tư đứng ở

cửa, hỏi: “Họ là ai?” Giọng cô bình tĩnh không chút tình cảm, bà Viên bắt đầu

thấy sợ hãi, xót xa nhìn gương mặt trắng bệch của con gái, nhất thời không nói

được gì. Nhưng bà lại nghĩ đến đứa con gái khác đang nằm trên giường bệnh,

gương mặt ấy đã sưng vù không ra hình dạng nữa, đó cũng là con gái bà, từ nhỏ

đã bị đưa đi, bà có lỗi với nó! Viên Hỷ dù thế nào đi nữa cũng có một người

chồng yêu thương cô, và cả một cơ thể khỏe mạnh, nhưng người con kia của bà,

hiện giờ đến tính mạng cũng không giữ được nữa.

Bà Viên nghiến răng, hạ quyết tâm

nói: “Đây là cha mẹ nuôi của chị con. Họ muốn gặp con.”

Người đàn bà kia không đợi bà

Viên nói hết đã vội vàng tiến lên, mắt đỏ hoe cầu xin: “Viên Hỷ, xin cháu cứu

Ella với, được không? Cháu đến bệnh viện kiểm tra thử, bác xin cháu! Nó là chị

của cháu, chẳng lẽ cháu không yêu nó? Cháu cho nó chút hy vọng sống, nhé?”

Đầu óc Viên Hỷ thoáng chốc trống

rỗng, cô chỉ nghe thấy tên Ella, còn lại đều quên hết, cô đờ đẫn hỏi: “Bác nói

chị ấy tên gì?”

Bộ Hoài Vũ nghe đã thấy có vẻ kỳ

lạ, nhớ ngay đến cô gái trước kia xuất hiện bên cạnh Hà Thích. Anh nhận ra tay

Viên Hỷ đang run khẽ, không dám để cô ở lại đây nữa nên quay sang lạnh lùng nói

với bà Trịnh: “Ra ngoài, mời mọi người ra ngoài ngay!” Rồi cúi đầu nhìn Viên

Hỷ, định bế cô trở về phòng ngủ.

Viên Hỷ lại vùng vẫy, chỉ nhìn

chằm chằm bà Trịnh, hỏi: “Con gái bác tên gì? Tên tiếng Hoa?”

Bà Trịnh không hiểu tại sao Viên

Hỷ lại quan tâm đến thế, nhưng vẫn khóc trả lời: “Nó tên Trịnh Hảo, lớn hơn

cháu. Viên Hỷ, cháu và nó rất giống nhau, hai đứa là chị em mà, cháu cứu nó đi,

được không?”

Viên Hỷ phớt lờ bà Trịnh, chỉ

nhìn mẹ mình, hỏi: “Bà cũng đã gặp Ella, có phải không? Bà thấy có lỗi với chị

ta? Chị ta có cha mẹ thân phận cao quý, có một gia đình giàu có, được giáo dục

tốt, đó là lỗi của bà với chị ta? Mẹ…” Cô cười, nói: “Tôi gọi bà là mẹ, người

bà thấy có lỗi tại sao không phải là tôi?”

Bà Trịnh không hiểu Viên Hỷ và mẹ

cô có chuyện gì, hiện giờ bà chỉ cầu xin Viên Hỷ cứu con gái bà, thế là lại

chồm đến, khóc lóc van xin: “Hai bác biết bắt cháu hy sinh đứa con là không

công bằng, nhưng hai bác không còn cách nào khác, đứa trẻ sau này cháu vẫn có

cơ hội, nhưng Ella không sống lại được nữa. Nó không đợi được đến khi cháu sinh

con.”

Bộ Hoài Vũ đưa cánh tay ra chặn

bà Trịnh lại, không để bà đụng đến Viên Hỷ. Tay kia ôm eo Viên Hỷ, sợ cô gục

ngã. Viên Hỷ cúi đầu nhìn mẹ Ella, khẽ cười: “Bác bảo tôi cứu con gái bác,

Ella?”

Bà Trịnh vội vàng gật đầu.

Viên Hỷ nửa cười nửa không:

“Nhưng tôi và chị ta cũng chưa chắc hợp nhau, dù sao chúng tôi chỉ là chị em

cùng mẹ thôi.”

“Xin cháu hãy đi kiểm tra thử,

cho dù là một tia hy vọng chúng tôi cũng không bỏ cuộc.”

Viên Hỷ đột ngột cười lớn, rồi

quay sang nhìn mẹ, chỉ vào bà và nói với bà Trịnh: “Bà ấy còn có một thằng con

trai, cùng cha với con gái bác đấy, bác có thể bảo anh ta đi kiểm tra thử xem

sao.”

Ông Trịnh sắc mặt nặng nề, nói:

“Thanh Trác không ổn, nó không có năng lực hành vi dân sự, cho dù có hợp thì

người ta cũng sẽ không đồng ý cho phẫu thuật.”

Viên Hỷ cười cười, ánh mắt lướt

qua mẹ, bà Trịnh – cuối cùng dừng lại ở bà Trịnh, khẽ hỏi: “Tôi sẽ không đi,

không kiểm tra thử gì cả, cũng sẽ không hiến thận cho chị ta. Còn nữa, bác có

thể hỏi chị ta, Ella con gái bác, xem chị ta có còn mặt mũi nào cần quả thận

này của tôi hay không.”

Bà Trịnh kinh ngạc nhìn Viên Hỷ,

không rõ ý cô.

Viên Hỷ quay sang Bộ Hoài Vũ, như

thể đã cạn mọi sức lực, rã rời nói: “Đưa em đến bệnh viện, em sợ con chúng ta

không chịu nổi những kẻ trơ trẽn ở đây, chúng ta đi bệnh viện nhé?” Rồi mắt tối

sầm, cô đã mất đi ý thức…

Không biết đã ngủ được bao lâu,

khi mở mắt dậy cô nhìn thấy toàn một màu trắng. Động tác đầu tiên của cô là sờ

vào bụng mình, cô yên tâm hẳn, may quá, đứa trẻ vẫn còn.

Trước cửa sổ có một bóng dáng cao

gầy đang đứng im lìm, nghe động tĩnh của cô, người ấy chậm rãi quay lại, tư lự

nh