Disneyland 1972 Love the old s
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323433

Bình chọn: 9.5.00/10/343 lượt.

i, cô nhìn Bộ

Hoài Vũ, thấy anh cũng đang dịu dàng nhìn mình, tuy im lặng nhưng ánh mắt ấy đã

nói lên tất cả.

Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ không vội

đưa Thanh Trác đi xét nghiệm lại, có lẽ họ vẫn nuôi một hy vọng mong manh, mong

bản xét nghiệm kia chỉ là sai lầm, càng hy vọng thì càng sợ bị dập tắt, cũng

càng không dám đi xác nhận kết quả đó. Viên Hỷ nghĩ, thôi cứ mù mờ như vậy đi,

Bộ Hoài Vũ nói đúng, cho dù thế nào họ cũng vẫn cần đứa trẻ ấy, dù nó có giống

anh trai cô thì anh cũng vẫn có khả năng cho nó một cuộc sống đầy đủ. Hơn nữa

họ cũng cần niềm hy vọng đó, đặc biệt là cô, chỉ có chút hy vọng mong manh mới

giữ cho cô không suy nghĩ quá nhiều.

Bà Viên lại sung sướng ra mặt, không hề bị ám ảnh tí nào. Như thể bà chưa từng

lo nghĩ đến vấn đề đứa trẻ ấy có bình thường hay không, chỉ lo chăm sóc cho

Viên Hỷ, như đang ao ước bù đắp cho đứa trẻ sắp ra đời toàn bộ tình mẫu tử bà

nợ Viên Hỷ hai mươi mấy năm qua. Ngày nào bà cũng bận rộn trong vui vẻ, trong

nhà không còn nghe tiếng bà la hét nữa, chỉ giục Viên Hỷ ăn cái này ăn cái kia,

sau đó trách Thanh Trác đừng làm thế này thế nọ.

Viên Hỷ xin nghỉ việc, vốn dĩ cô

không muốn thế nhưng không chống nổi sự kiên quyết của Bộ Hoài Vũ. Không biết

anh nghe đâu bảo rằng ba tháng đầu mang thai là thời kỳ bất ổn nhất, phải cẩn

thận gấp đôi, thế là đích thân dẫn Viên Hỷ đến công ty làm báo cáo xin nghỉ. Viên

Hỷ đành cười bất lực, có con rồi mới thấy Bộ Hoài Vũ lại gia trưởng đến thế.

Anh tuy ngoài mặt tỏ ra lãnh đạm thờ ơ, nhưng thực chất vẫn chỉ là một người

đàn ông bình thường căng thẳng vì lần đầu được làm cha mà thôi.

Lúc có thai hơn ba tháng, Viên Hỷ

cuối cùng đã được giải thoát khỏi lệnh cấm vận. Bì Hối đến đón cô đi dạo, ánh

mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, nói với vẻ chua xót: “Viên Hỷ ơi Viên Hỷ à, sao

cậu tốt số thế? Cậu nhìn Bộ Hoài Vũ lo cho cậu kìa, mang thai thôi mà, tớ thấy

anh ấy chỉ muốn ngậm cậu vào miệng để tiện chăm sóc thôi.”

Viên Hỷ cười nhẹ, nhưng trong nụ

cười ấy không giấu được niềm hạnh phúc. Cô liếc nhìn Bì Hối, khẽ nói: “Chẳng lẽ

Tiêu Mặc Đình không thế à? Lúc nào cũng nhất nhất nghe theo cậu còn gì.”

Bì Hối xì một tiếng vẻ bất mãn, nói:

“Cái anh chàng đó à, haizzz, nhớ lúc đầu khi tớ còn là người yêu, anh ấy gọi

điện cho tớ, hễ nghe nói tớ đang ở ngoài đường là bảo ngay: Em ở đó chờ anh,

anh đến đón em. Thế là ngốc nghếch ngồi tàu điện ngầm xuyên qua cả nửa thành

phố để đến đón tớ về nhà rồi mới ngồi tàu điện về. Nhưng giờ thì sao, bọn tớ đã

có xe, không cần ngồi tàu điện nữa. Tớ gọi cho anh ấy, bảo đang ở ngoài đường,

cậu đoán xem kết quả thế nào?”

Viên Hỷ cười lắc đầu, Bì Hối nói

tiếp: “Anh nói, ờ, anh biết rồi, em gọi xe về nhà đi nhé. Thấy chưa, đó chính

là khác biệt, khác biệt giữa người yêu và vợ đấy!”

Viên Hỷ thấy Bì Hối hậm hực thì

không nhịn được cười. Đúng lúc ấy thì di động reo vang, nghe thấy giọng Bộ Hoài

Vũ hỏi: “Viên Hỷ, em đang ở đâu thế?”

“Em và Bì Hối đang ngồi ở quán trà

ngoài quảng trường Âm Nhạc.”

“Em ở đó đợi anh, anh đến ngay.”

Bộ Hoài Vũ nói xong cúp máy.

“Bộ Hoài Vũ à?” Bì Hối hỏi, thấy

cô gật đầu thì cười trêu: “Tớ nói gì ấy nhỉ? Nhìn kìa, mới có một tí đã lo rồi,

cứ phải đến tìm cho bằng được.”

Viên Hỷ hơi ngẩn ngơ, tuy giọng

anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được anh đang cố gắng đè nén cảm

xúc gì đó, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Bộ Hoài Vũ đến rất nhanh, chỉ một

chốc đã thấy xuất hiện ở cửa, lướt mắt một vòng rồi thấy Viên Hỷ bèn sải bước

đến đó. Bước chân anh hơi gấp gáp, tuy gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh

mắt đã bán đứng anh, bên trong đang có hai ngọn lửa nhỏ cháy rừng rực, đó là

niềm vui điên cuồng.

Viên Hỷ hơi ngạc nhiên đứng dậy,

khẽ hỏi: “Sao vậy anh?”

Bộ Hoài Vũ nắm lấy hai tay cô,

tay anh đang run lên. Viên Hỷ bắt đầu hoảng hốt, không biết đã có chuyện gì mà

anh lại ra nông nỗi ấy, cô vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Anh vẫn không nói gì, rồi đột

ngột bế bổng Viên Hỷ, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, sải

bước đi ra ngoài. Viên Hỷ vội túm lấy áo khoác của anh, kêu lên: “Hoài Vũ! Hoài

Vũ!”

Anh cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng

trắng đều tăm tắp, nói bằng giọng xúc động gần như run rẩy: “Không sao, con

chúng ta không sao cả!”

Viên Hỷ đờ người, nhìn anh với vẻ

không dám tin, anh lại cười sung sướng: “Thanh Trác không phải bị bệnh đó, anh

đã đưa anh ấy đi xét nghiệm rồi, kết quả vừa có, không phải!”

Viên Hỷ không phản ứng được gì,

chỉ biết túm chặt lấy áo anh, ngón tay dần trắng bệch cả. Không sao, không sao

thật rồi, cô có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh, Thượng đế đã cho cô một kỳ

tích thật rồi. Hồi lâu sau, cô mới hoàn hồn lại, ôm choàng lấy cổ Bộ Hoài Vũ

khóc thất thanh.

Tảng đá đè nặng lên tim cô khiến

cô không thở nổi, cuối cùng đã rơi xuống, tuy cô luôn mỉm cười nhưng nào ai

biết được áp lực cô phải gánh chịu nặng đến nhường nào? Sự thấp thỏm lo sợ

khiến cô gần như suy sụp, nỗi lo lắng thít chặt trái tim, cuối cùng đã không

còn nữa, không sao, con của cô không sao.

Bộ Hoài Vũ