
i tham lam hơi ấm của anh,
không muốn xa nó. Đôi vai anh rất rộng và cứng cáp, có thể chống đỡ bầu trời
của cô. Sự ra đi đột ngột của bố khiến cô bị sốc rất nặng. Nỗi hổ thẹn với bố,
nỗi oán hận với mẹ… tất cả đã hành hạ tinh thần cô đến mệt nhoài. Chỉ có Bộ
Hoài Vũ là nơi để cô có thể nương tựa, anh luôn đứng lặng lẽ sau lưng cô, đỡ
lấy lưng cô, chống giữ bầu trời trên đầu cô.
Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, tay đã luồn vào áo lót của cô, di chuyển trên
làn da mềm mại, sờ nắn nơi mềm mại của cô. Đôi môi cô đỏ mọng, không chỉ mặt có
sắc hồng mà phía trước ngực cũng phủ một làn sáng đỏ hồng. Thời khắc nồng nàn
nhất, anh cố thẳng người lên, ánh mắt say mê ngắm cô, khàn giọng hỏi: “Được
không?” Cô không dám mở mắt, khẽ run rẩy, đôi tay càng bấu lấy vai anh chặt
hơn.
Đó là mảnh ván mà cô có thể túm lấy. Dù cho trôi về
nơi nào, cho dù nước có chảy xiết đến mấy, cô sẽ không còn sợ hãi nữa, vì bên
cô đã có anh, có anh… Thế đã đủ rồi…
Bì Hối kết hôn vào cuối tháng Năm, vốn đã bắt Viên Hỷ
làm phù dâu nhưng do nhà có tang nên không thích hợp lắm, nên cô đã giải thích
với Bì Hối, Bì Hối cũng hiểu, thế là túm ngay một bạn đồng nghiệp đến thay thế.
Hôm đám cưới rất náo nhiệt, Bì Hối mặc chiếc áo cưới trắng dài, khiến dáng
người càng mảnh mai cao ráo hơn. Cô và Tiêu Mặc Đình nắm tay đứng cạnh nhau,
gương mặt tràn ngập hạnh phúc, mặc ai đùa giỡn cô cũng chỉ cười thẹn thùng,
không còn cái vẻ chanh chua thường ngày nữa.
Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ ngồi cùng bàn với đám bạn học
của Bì Hối, Viên Hỷ và họ tuy không học cùng khoa nhưng lại cùng khóa, mà thời
đại học cô gần như ngày nào cũng đi chung với Bì Hối, nên bạn bè Bì Hối cô cũng
quen biết khá nhiều, mọi người trong bàn đều uống say sưa. Có cô bạn cùng bạn
để ý thấy Bộ Hoài Vũ, lén lút đùa với Viên Hỷ: “Cậu tìm thấy anh chàng đẹp trai
siêu cấp thế ở đâu ra vậy? Hâm mộ chết đi được.”
Viên Hỷ chỉ cười không nói, lén lút liếc nhìn Bộ Hoài
Vũ ngồi cạnh, trong lòng thấy tràn ngập ngọt ngào. Bộ Hoài Vũ cũng nhận thấy
ánh mắt cô, cũng quay lại nhìn, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay xuống
nắm lấy tay cô dưới gầm bàn. Viên Hỷ tỏ ra e thẹn, sợ người ta phát hiện ra,
cực kỳ e dè nhìn mọi người xung quanh, thấy có vẻ không ai để ý, lúc ấy mới nắm
lại tay anh.
Ăn được một lúc thì cô dâu chú rể đến kính rượu, cả
đám vây lấy cô dâu không cho đi, chuốc cho Bì Hối và Tiêu Mặc Đình mấy ly rồi
mới thả ra. Bì Hối lúc sắp đi còn cười, chồm lại nói nhỏ vài câu với cô bạn
thân, ánh mắt còn liếc về phía Viên Hỷ. Cô gái kia cũng liếc nhìn, cười gian tà
rồi làm dấu tay OK với Bì Hối. Viên Hỷ tỏ ra thắc mắc nhìn hai người họ, Bì Hối
thấy cô nhìn mình thì chớp chớp mắt ra vẻ vô tội.
Viên Hỷ nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của dấu tay đó, vì
Bì Hối vừa đi xong, cô nàng kia đã bắt đầu chuốc rượu cô và Bộ Hoài Vũ. Tính
cách Bộ Hoài Vũ vốn dĩ cũng khá lãnh đạm, không phải là người hòa đồng lắm. Mọi
người cũng nhìn ra nên họ không tiện ra tay với anh, thế là nhắm hết vào Viên
Hỷ. Hảo hán không địch lại bầy sói, chỉ một lúc sau Viên Hỷ đã say chuếnh
choáng, đến Bộ Hoài Vũ uống thay cô cũng đã phải uống khá nhiều.
Lúc tiệc cưới kết thúc, đám bạn học đều về muộn, Viên
Hỷ và Bộ Hoài Vũ là những người cuối cùng. Viên Hỷ đã bị chuốc say, Bộ Hoài Vũ
phải choàng ôm eo cô mới đứng vững được. Ai cũng nói uống say sẽ to gan, quả
chẳng sai, chỉ thấy cô dựa vào lòng Bộ Hoài Vũ, túm lấy áo ngoài của anh mới
đứng vững, một tay chỉ Bì Hối mắng: “Con bé chết tiệt, chẳng tốt lành gì hết.”
Nói xong lại nấc lên một cái, rồi sau đó tiếp tục mắng nhiếc Bì Hối: “Cậu cố ý
để bọn họ chuốc tớ say.”
Bì Hối cười hề hề, nhét bó hoa cô dâu vào tay Viên Hỷ,
cười nói: “Ừ ừ, thì cũng vì tốt cho cậu thôi mà? Mau bán vé tàu đi chứ.”
Viên Hỷ nheo mắt, sóng mắt như nước, liếc Bì Hối một
cái rồi ậm ừ: “Nhưng tớ bán vé tàu từ lâu rồi, ai cần cậu lo!”
Lần này Bì Hối rất kinh ngạc, cô nhịn cười nhìn Bộ
Hoài Vũ nét mặt thiếu tự nhiên bên cạnh, sau đó lại chọc Viên Hỷ: “Cậu bán lúc
nào thế?”
Viên Hỷ đã toàn toàn say khướt, thấy cô hỏi thì hơi
ngẩng đầu lên, nhíu mày nghĩ xem cô đã cho Bộ Hoài Vũ lên tàu mình vào hôm nào.
Tiêu Mặc Đình đã cười đến hụt hơi. Bộ Hoài Vũ tuy không hiểu họ đang nói chính
xác là cái gì, có điều cũng đoán đại khái ý đồ, thấy cô nàng Viên Hỷ thật sự
tính toán ngày ấy thật thì vẻ mặt trước nay luôn trầm tĩnh của anh lần đầu đã
bộc lộ vẻ ngượng ngùng, anh vội giữ lấy Viên Hỷ dỗ dành: “Chúng ta đi thôi,
đừng nghĩ nữa.”
Bì Hối mặc kệ lớp trang điểm trên mặt, bắt đầu cười to
“ha ha”. Tiêu Mặc Đình cố nhịn cười, vỗ vỗ vai Bộ Hoài Vũ, nói: “Uống rồi thì
đừng lái xe.”
Bộ Hoài Vũ đáp lại một tiếng rồi kéo Viên Hỷ ra ngoài,
đứng ở cửa khách sạn gọi taxi. Chiếc xe đưa họ đến chung cư nhà anh, Viên Hỷ đã
dựa vào lòng anh ngủ say, nên anh đành bế cô lên lầu. Đến cửa, anh không thể mở
cửa được nên đành đặt cô xuống, một tay ôm lấy cô, một tay móc chìa khóa ra.
Viên Hỷ tỉnh lại, gương mặt đỏ hồng quyến rũ, mơ màng nhìn anh.
Hơi thở nóng hổi của cô phảng phất qua