
ai tấc mốt mà lại đòi phải nén vào chiếc áo cưới một tấc
chín, kết quả khỏi cần nghĩ cũng biết. Mặt Bì Hối đỏ lựng không biết vì tức quá
hay vì ấm ức, soi gương rồi hậm hực véo vào eo mình.
Viên Hỷ đứng một bên bụm miệng cười trộm, bị Bì Hối nhìn thấy qua gương, hừ mũi
một tiếng rồi nói: “Đừng có vui trên nỗi đau kẻ khác! Cậu nhìn thử eo cậu đi,
cũng to hơn trước nhiều rồi đó.”
Viên Hỷ chỉ cười không nói. Bì
Hối nhất thời nổi hứng chọn cho cô một bộ áo cưới ôm sát người, nằng nặc bắt cô
vào thử cho bằng được. Nhân viên cửa hàng cũng một mực khuyên cô, Viên Hỷ không
chịu nổi, lại thêm bản thân cô cũng thấy động lòng bèn ôm áo cưới vào phòng
thử, chưa kịp mặc xong thì Bì Hối đã cầm di động đưa cho cô: “Viên Hỷ, di động
cậu kêu mãi, có phải Bộ Hoài Vũ nhà cậu không? Có cần đeo bám kỹ thế không, mới
nửa ngày chưa gặp nhau đã hoảng hốt đến thế cơ à?”
Viên Hỷ xấu hổ xì một tiếng rồi
thò tay ra ngoài đón lấy, không phải số của Bộ Hoài Vũ. Cô nghi hoặc nghe máy,
âm thanh rất ồn, thấp thoáng vẳng đến tiếng khóc của một người phụ nữ.
Một giọng nam cuống quýt hỏi: “Alo? Có phải Viên Hỷ
không?”
“Phải, tôi đây.” Viên Hỷ đáp, bỗng thấy hoảng hồn,
tiếng khóc ấy giống tiếng mẹ cô, đã có chuyện gì, tại sao bà lại khóc? Cô lại
nghe thấy đầu dây bên kia có người đang khuyên nhỏ: “Anh khoan hãy nói cho Viên
Hỷ biết đã, đừng để nó xảy ra chuyện gì trên đường về, bảo nó về nhanh là
được.” Đó là giọng của ông nội cô, cô nghe ra, họ không muốn nói cô biết chuyện
gì?
Người đàn ông gọi điện “vâng” khẽ một tiếng rồi lại
bảo Viên Hỷ: “Chú là bạn làm việc với bố cháu, bố cháu bị thương, về nhà ngay
nhé.”
Bố cô bị thương? Cô bỗng thấy một linh cảm không lành,
nếu chỉ bị thương thì bố cô nhất định sẽ không cho người ta gọi điện, mẹ cũng
sẽ không khóc đến nỗi thế. Viên Hỷ cố nén nỗi hoảng loạn, run rẩy hỏi: “Bố cháu
bị thương ở đâu? Chú đưa điện thoại cho bố cháu, cháu muốn nói chuyện.”
Bì Hối vốn đang đứng chọn áo cưới bên cạnh, đột nhiên
nghe thấy giọng Viên Hỷ kỳ quặc, quay lại thấy sắc mặt bạn mình trắng như tờ
giấy thì giật mình, vội hỏi: “Sao thế Viên Hỷ? Điện thoại ai vậy?”
Viên Hỷ như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Bố cháu rốt
cuộc là bị gì? Chú để ông nghe điện thoại đi!” Người đó như không biết phải nói
gì, một lúc sau, bên kia vẳng đến tiếng khóc của mẹ cô, bà khóc lóc: “Viên Hỷ,
con về nhà nhanh đi, bố con xảy ra chuyện rồi!”
Đầu Viên Hỷ như nổ “ùng” một tiếng rồi sụp đổ, bố cô
quả nhiên đã gặp chuyện. Cô phải về nhà, về nhà ngay, và rồi quên mất mình vẫn
đang đứng trên bục thử quần áo, cô đờ người bước nhanh.
“Viên Hỷ!” Bì Hối hét lên nhưng vẫn chậm một bước,
Viên Hỷ hụt chân, cơ thể lảo đảo đổ ập xuống…
Bộ Hoài Vũ đã về quê cùng cô, hai người ngồi máy bay
đến tỉnh trước. Cha của Bì Hối đã tận dụng quan hệ để tìm cho một chiếc xe,
đứng ở sân bay đợi sẵn, đón Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ rồi chạy thẳng đến huyện nhà
cô. Viên Hỷ đã rối bời, suốt đoạn đường cứ lẩm bẩm hai chữ “không sao”, lại còn
“an ủi” Bộ Hoài Vũ: “Người nhà em thích đùa, người già xương cốt cứng rồi, ngã
gãy tay gãy chân cũng không có gì là to tát cả, tịnh dưỡng là được. Anh cũng
thấy mẹ em bình thường rất ghê gớm, nhưng khi gặp chuyện gì đó thì còn vô dụng
hơn ai hết.”
Bộ Hoài Vũ đã biết mọi chuyện từ Bì Hối, anh cũng
không biết lúc này phải an ủi Viên Hỷ thế nào, chỉ mím môi xiết mạnh vai cô, hy
vọng truyền cho cô một ít sức mạnh. Viên Hỷ cười gượng gạo, lại kể bố cô lúc
nhỏ đã cưng chiều cô thế nào, tốt với cô thế nào, mẹ cô luôn thiên vị anh trai,
chỉ bố cô là yêu cô, lúc nào cũng lén mua thức ăn ngon cho cô. Cô cứ nói năng
lung tung như thế, không dám để mình ngừng lại phút giây nào.
Lúc họ về đến huyện nhà đã là hơn bốn giờ chiều, chiếc
xe lái thẳng đến bệnh viện huyện, Viên Hỷ cuối cùng đã thấy bố cô. Di thể của
ông đã được chuyển đến gian Thái Bình, phủ một lớp chăn trắng, lặng lẽ nằm ở
đó.
Chiếc chăn được kéo ra, bà Viên lại khóc lóc chồm đến,
Thanh Trác cũng khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa lay lắc di thể bố: “Bố, dậy đi, dậy
đi.” Có người hàng xóm lau nước mắt giữ lấy bà Viên, sau đó lại kéo Thanh Trác
ra: “Thằng bé này, buông ra đi, để bố cháu đi yên bình.”
Viên Hỷ ngược lại là người bình tĩnh nhất, chỉ lẳng
lặng bước đến quỳ xuống đầu giường, sau đó đờ đẫn nhìn sắc mặt xám ngoét của
bố. Bộ Hoài Vũ đứng sau lưng bóp chặt lấy vai cô, dịu giọng nói: “Viên Hỷ, khóc
đi, khóc ra sẽ không sao nữa.”
Nhưng cô không khóc, chỉ hoang mang quay lại nhìn anh,
như không hiểu anh đang nói gì, cứ đờ đẫn nhìn anh. Phản ứng đó của cô khiến Bộ
Hoài Vũ giật thót mình, anh cố nén đau thương, bóp chặt lấy vai cô, gọi khẽ:
“Viên Hỷ, Viên Hỷ, em mạnh mẽ lên, em nói bố thương em nhất, ông nhìn thấy bộ
dạng này của em sẽ rất lo, em đừng để bố em đi mà không thanh thản được.”
Viên Hỷ cúi đầu lảm nhảm: “Bố thương em nhất, thương
em nhất. Nhưng em thì sao, em đã làm gì, năm năm nay không về nhà, năm năm rồi,
biết rõ bố nhớ em, mà em vẫn nhẫn tâm không về, chỉ vì ấm ức với mẹ.” Cô đột
ngột tát cho mình một cái, sau đó lạ