
i vung tay định tát nữa, nhưng Bộ Hoài Vũ
đã vội vàng ôm lấy cô, khóa hai tay cô lại, quát lên: “Viên Hỷ! Em đừng thế!
Bình tĩnh đi!”
Khóe môi cô đã rỉ máu, cô ngước lên nhìn anh, hỏi: “Em
không phải là người, đúng không?”
Bộ Hoài Vũ xót xa nhìn cô, không dám để cô ở đây nữa,
vội bế cô đi ra ngoài. Viên Hỷ cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn để mặc
anh bế, tay túm chặt áo anh, lảm nhảm một mình: “Tôi không phải người, tôi
không phải người…”
Viên Hỷ đổ bệnh, hoàn toàn suy sụp. Nửa đêm bắt đầu
sốt cao, trong mơ cứ lảm nhảm gọi bố mãi. Bộ Hoài Vũ rất thương xót, chỉ nắm
chặt tay cô, biết rõ cô không nghe thấy gì nhưng anh vẫn trò chuyện với cô,
mong cô nghe thấy tiếng anh thì sẽ ngủ bình yên hơn, không bị ác mộng hành hạ
nữa.
Ngủ đến trưa hôm sau cô mới tỉnh lại, cơn sốt đã giảm,
ánh mắt cũng không chỉ là vẻ hoang mang thất thần nữa, chỉ gương mặt là trắng
bệch đến kinh khủng. Với sự giúp sức của Bộ Hoài Vũ, cô chủ động lo tang sự cho
bố, mua khoảnh đất để mai táng ông trước, rồi cử hành một lễ truy điệu nho nhỏ.
Nhà họ ở đây không có họ hàng thân thích gì mấy, bố Viên Hỷ lại là con một, chỉ
có vài người anh em họ xa đều không ở gần đây, bình thường cũng không mấy khi
qua lại. Bà Viên lại được gả đến đây từ một nơi rất xa, đã không còn liên lạc
với họ hàng từ lâu, nên lễ tang đa phần là do bạn bè và hàng xóm giúp đỡ. Khi
tất cả đã xong xuôi thì cũng đã qua một tuần rồi.
Hai người đều còn công việc, Bộ Hoài Vũ càng không thể
để chậm trễ nên đành quay về. Lúc gần đi, Bộ Hoài Vũ hỏi bà Viên có chịu đi
chung với họ không thì bà cự tuyệt, bảo mình vẫn còn khỏe mạnh, ở đây với Thanh
Trác cũng ổn rồi. Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ mấy hôm nay luôn tỏ ra lạnh nhạt với
mẹ nên cũng không tiện nói gì thêm, đành để lại cho bà mấy vạn tệ, nói rằng anh
và Viên Hỷ sẽ lo cuộc sống sau này, bảo bà cứ yên tâm.
Viên Hỷ lạnh lùng nhìn tất cả, không nói gì. Trên máy
bay, Bộ Hoài Vũ khuyên cô, chuyện này xảy ra ai cũng đau buồn cả, bảo Viên Hỷ
đừng oán hận mẹ mình nữa. “Nếu không phải do bà ép bố em phải đi kiếm tiền, ông
đã chẳng đi khuân vác hàng hóa cho người ta, cũng sẽ không ngã cầu thang chết,
em không bao giờ tha thứ cho bà ta.” Cô quay mặt đi, lạnh nhạt: “Đồng thời, em
cũng không bao giờ tha thứ cho mình.”
Bộ Hoài Vũ lặng lẽ nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng rồi
xiết tay cô thật mạnh, đã vào tháng Tư rồi, thế nhưng tay cô lại rất lạnh.
Về đến thành phố, Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ về nhà trước,
thu xếp ổn thỏa cho cô rồi mới đến công ty giải quyết công việc tồn đọng. Đến
khi về nhà thì đã hơn mười một giờ tối, trong nhà tối om, anh ngỡ Viên Hỷ đã
ngủ rồi nên rón rén đến phòng cô xem thử, nhưng lại thấy cô đang rúc vào chăn
khóc. Anh thở dài rồi ngồi xuống bên giường kéo chăn cô ra, thấy cô khóc đến
mức mắt đỏ vằn tia máu.
Anh không dỗ dành, biết cô khóc ra sẽ tốt hơn giữ lại
trong lòng. Thế là anh im lặng, chỉ kéo cô dậy rồi ôm vào lòng. Lúc đầu cơ thể
cô cứng đờ, về sau dần dần thả lỏng, hai tay túm chặt lấy áo anh, khóc thất
thanh. Anh vỗ vỗ lưng cô, đợi khi cô khóc mệt rồi mới vào nhà vệ sinh lấy khăn
ra lau nước mắt cho cô, dịu giọng: “Khóc xong sẽ qua hết, đừng dằn vặt mình, bố
em yêu em, ông sẽ hiểu mà.”
Anh nhắc đến bố lại khiến nước mắt Viên Hỷ tuôn rơi.
Bộ Hoài Vũ thấy đau xót từng cơn, đưa tay gạt nước mắt cô rồi hôn nhẹ lên trán:
“Được rồi, mệt lắm phải không, ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều.”
Thấy cô gật đầu, anh đứng lên định đi thì vạt áo đã bị
cô túm lấy, Viên Hỷ mệt mỏi nhìn anh, khàn khàn nói: “Đừng đi, em ở một mình sợ
lắm.”
Anh hơi ngẩn ra rồi cởi giày bước lên giường, ôm cô
vào lòng từ phía sau, nói khẽ: “Anh không đi, em ngủ đi, anh ôm em ngủ.” Phía
sau truyền đến nhiệt độ và hơi thở của anh, tất cả đã khiến cô thấy ấm áp và
chân thực vô hạn, cuối cùng cô cũng yên lòng ngủ thiếp đi, đêm hôm ấy, Viên Hỷ
không còn gặp ác mộng nữa.
Sáng hôm sau lúc Viên Hỷ tỉnh dậy, sau lưng không thấy
bóng dáng Bộ Hoài Vũ đâu. Cô mơ mơ màng màng ra ngoài, gặp ngay anh trần nửa
thân bước ra khỏi nhà tắm, anh thấy cô thì cười, nói: “Em phải giặt áo cho anh,
bị em chùi nước mắt nước mũi không mặc được nữa.”
Cô đỏ mặt, ừ hử một tiếng rồi đi rửa ráy. Lúc đi ngang
anh thì đột ngột bị anh lôi vào lòng, cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy trời đất
đảo lộn, cô hốt hoảng kêu lên rồi vội đưa tay túm lấy áo anh, nhưng phát hiện
ra anh vốn đang cởi trần, không có áo để cô túm, nên đành ôm chặt lấy cổ anh.
“Anh làm gì thế?” Cô hỏi thất thanh.
Anh phớt lờ, bế bổng cô vào phòng ngủ và đặt lên
giường. Cô khiếp đảm, bắt đầu nói năng ấp úng, hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”
Anh cười ranh mãnh, cúi xuống hôn trộm lên môi cô,
cười khẽ: “Dọa em tí mà!”
Vốn dĩ anh chỉ định dọa cô một chút, đùa giỡn một chút
để cô quên đi những chuyện đau buồn, nhưng khi môi anh chạm vào làn môi mềm mại
của cô, anh bỗng có cảm giác lưu luyến không nỡ rời xa, thế là dần trở thành
một nụ hôn dịu dàng rồi từ từ chuyển sang sự quấn quýt sâu sắc. Hai tay Viên Hỷ
bối rối quàng trên vai anh, muốn đẩy ra nhưng lạ