
đến gần cô mới phát hiện, lúc miêu tả về anh chàng này, Lê Diệm Thần đã dùng hai chữ "tuyệt phẩm" quả không ngoa chút nào.
Người tên Lê Cận Thần này, vẻ bề ngoài không có gì để bàn rồi, mấy
chàng minh tinh đang nổi như cồn bây giờ cũng chẳng thể sánh bằng. Nhưng thứ khiến người khác rung động hơn vẻ bề ngoài đẹp trai kia chính là
khí chất toát ra từ anh ta.
Lê Cận Thần "ồ" một tiếng, mỉm cười với Diệp Mộc: "Cô là bạn học của
Diệm Thần? Đúng rồi, trước đây cậu ấy có nói với tôi về cô." Tiếng phổ
thông của anh ta có vẻ hơi cứng, âm uốn lưỡi và thẳng lưỡi có chút không rõ ràng, mang sắc giọng Quảng Đông. "Rất vui được gặp cô. Nhưng... cô ở đây làm gì vậy?"
Phía sau Diệp Mộc, người lái xe nọ bật cười.
"Tôi thắc mắc không hiểu tại sao đang nằm ngủ bù trong xe, bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một cô gái, hóa ra là do Điềm Điềm sợ tôi cô đơn nên
bảo một đồng nghiệp mới đến trêu đùa." Người lái xe từ tốn nói. Anh tựa
vào cửa xe, ở góc độ này, vẻ mặt ấy rất giống nam diễn viên điển trai
trong cuốn tạp chí điện ảnh mà Diệp Mộc yêu thích nhất.
Lê Cận Thần nghe thấy thế, quay sang nhìn Cố Tiểu Điềm. Cố Tiểu Điềm
vươn thẳng cổ, vẻ mặt ngại ngùng, đưa tập tài liệu trong tay cho người
tài xế, quay người tiến về chiếc xe của mình đỗ bên cạnh, rồi lái đi
luôn.
Diệp Mộc không nói gì, đầu hơi cúi thấp, dáng vẻ đáng thương.
"Diệp tiểu thư!" Lê Cận Thần tỏ vẻ xin lỗi. "Xin lỗi cô, cả ngày nay tôi bận quá, đã để cô phải chờ lâu."
Lê Cận Thần nở một nụ cười ấm áp, nụ cười ấy còn ngọt ngào hơn cả
những làn gió xuân, trái tim Diệp Mộc bị nụ cười ấy làm cho mềm nhũn.
Anh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Diệp tiểu thư, ngày mai sau khi tới, cô cứ lên thẳng tầng sáu mươi báo cáo nhé!"
"Tôi không cần phỏng vấn sao?" Diệp Mộc hỏi lại, có chút ngạc nhiên.
Lê Cận Thần khẽ lắc đầu, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy: "Tôi tin tưởng con mắt nhìn người của Diệm Thần."
Lê Cận Thần lên xe, người tài xế cho xe nổ máy, Diệp Mộc đang thở
phào nhẹ nhõm thì từ chiếc gương, người tài xế đang cười với mình, ánh
mắt hình như hướng xuống ngực, mặt cô lại đỏ bừng.
Sau khi nghe Diệp Mộc kể lại toàn bộ câu chuyện, Trần Hiểu Vân đã rút ra được ba kết luận. Một là Cố Tiểu Điềm là một con khốn. Hai là ấn
tượng của Lê Cận Thần với Diệp Mộc có lẽ chẳng ra làm sao. Ba là tổng
hợp hai điểm trên, những ngày tháng của Diệp Mộc ở C&C sẽ chẳng dễ
dàng gì.
Về điểm thứ nhất, cả ba người có mặt đều có những ý kiến khác nhau
nên việc thảo luận lập tức chuyển sang điểm thứ hai. Ấn tượng của Diệp
Mộc về Lê Cận Thần vô cùng tốt, hết lần này đến lần khác kể lại cho hai
chị em nhà họ Trần về nụ cười chết người ấy.
Trần Hiểu Vân vừa nhai dưa chuột vừa gật gù ra vẻ hiểu biết, phân
tích cho Diệp Mộc: "Anh ta bảo cậu không cần đi phỏng vấn, nói cách khác là anh ta không muốn hiểu thêm về năng lực và chuyên ngành của cậu. Anh ta nói tin tưởng con mắt nhìn người của Lê Diệm Thần cũng có nghĩa là
anh ta vì nể mặt người em trai mình nên mới nhận cậu vào. Có thể thấy
cái người tên Lê Cận Thần này chẳng đối tốt gì với cậu đâu."
Khóe miệng Diệp Mộc méo đi, trong lòng có chút bất an, phản kháng với vẻ ngờ vực: "Anh ấy có vẻ rất tốt, không phải người như cậu nói đâu."
Trần Hiểu Vân khẽ lắc đầu: "Vị trí của Lê Cận Thần ở C&C là dưới
một người trên vạn người, sao có thể là người bình thường được chứ? Mấy
năm trước anh ta cùng một vài người thân thiết tới thành phố C dựng
nghiệp, giờ thì cậu thấy đấy, với quy mô của C&C hiện tại, một người đàn ông một tay có thể tạo dựng được công ty lớn như vậy có thể là
người tốt được sao? Anh ta càng tỏ ra không nóng nảy, càng chứng tỏ anh
ta rất đáng sợ!"
Diệp Mộc bị những lời của Trần Hiểu Vân dọa cho phát sợ, quả táo trong tay cũng quên chẳng buồn cắn.
Điều mà cô em Trần Hiểu Hứa quan tâm lại hoàn toàn khác so với cô chị Trần Hiểu Vân, đôi mắt cô bé đầy những vì sao lấp lánh, kéo tay Diệp
Mộc lay lay: "Chị Mộc Mộc, anh Lê Cận Thần ấy... thực sự đẹp trai như
vậy sao?"
Diệp Mộc gật đầu rất quả quyết.
Hiểu Hứa hào hứng, khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng hỏi thêm: "Thế còn anh tài xế đẹp trai thì sao?"
Diệp Mộc nhớ lại: "Anh chàng tài xế ấy... Vẻ đẹp trai này không thể
nói rõ ràng. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, lông mày khiến người khác có cảm
giác rất thoải mái, đúng thế, anh ấy khiến cho người khác rất vừa mắt."
Nói đến đây, cô chợt có cảm giác đã quen từ trước, hình như từng gặp
người tài xế đó ở đâu rồi... Biết đâu anh ta từng tham gia đóng phim
quảng cáo, hoặc đóng vai diễn viên quần chúng trong một bộ phim truyền
hình nào đó cũng nên.
"Cắt!" Trần Hiểu Vân đánh thức hai đóa hoa đang ngơ ngẩn. "Nói chuyện nghiêm túc! Mộc Mộc, cậu có chắc là cậu muốn bị cuốn vào cái vòng xoáy
ấy không? Mình rất lo cho cậu, giới giải trí vốn không phải nơi dễ dàng
gì đâu."
Diệp Mộc gật đầu quả quyết: "Tất nhiên rồi! Đây là quê hương của bố
tớ, tớ nhất định phải định cư ở nơi này, làm việc thật tốt... Tuy rằng
ngày hôm nay khởi đầu thật chẳng ra làm sao."
Trần Hiểu Vân là bạn lâu năm của Diệp Mộc, cô rất hiểu gia cảnh của
Diệp Mộc, nghe