Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327852

Bình chọn: 8.5.00/10/785 lượt.

quý của cô, Tần Tang.

Tần Tang có khuôn mặt và thân hình cân đối, tính cách dịu dàng, nhẹ

nhàng, nhìn qua đúng là một thục nữ hoàn mỹ. Nhưng chỉ có những người

thân thiết nhất mới biết, đằng sau nét mặt dịu dàng ấy là một tính cách

đen tối như thế nào. Giống như bây giờ, mặc dù nụ cười của Tần Tang vô

cùng niềm nở, nhưng những gì ẩn sau sau đôi mắt sáng ấy lại khiến Diệp

Mộc cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô lúng túng nhìn về phía Lê Cận Thần, phát hiện ra anh cũng đang cúi đầu nhìn cô. Lê Cận Thận nở nụ cười khích lệ Diệp Mộc đang lo lắng, sau đó nhẹ nhàng khoác tay cô, cùng bước ra khỏi thang máy.

"Chị!" Diệp Mộc chỉ còn cách lấy hết can đảm bước lên, cười gượng. "Lâu lắm rồi không gặp nhỉ?"

Tần Tang cười càng ngọt hơn: "Đúng thế, lâu đến mức em quên cả chị rồi."

Diệp Mộc cứng họng. Lê Cận Thần bước lên một bước, giơ tay về phía Tần Tang: "Xin lỗi đã cắt ngang."

Ông xã của Tần Tang – Lý Vi Nhiên – một người đàn ông nho nhã, điển

trai bỗng xuất hiện, bắt tay thân mật với Lê Cận Thần. Lúc quay người

đi, anh khẽ đẩy bà xã, nói nhỏ: "Vào trong rồi hãy nói." Diệp Mộc nhìn

ông anh rể lương thiện, dũng cảm với ánh mắt vô cùng cảm kích. Tần Tang

khẽ cười với bộ dạng sung sướng, dẫn hai người vào bên trong.

Nhân vật chính của buổi tiệc tối nay là con trai của Tần Tang và Lý

Vi Nhiên - Lý Mộ, hôm nay là sinh nhật tròn năm tuổi của cậu bé. Lần gần đây nhất thằng bé gặp Diệp Mộc là khi nó mới hơn một tuổi, nhưng lúc

này đã có thể lưu loát chào hỏi cô: "Dì, cảm ơn dì đã đến dự party sinh

nhật cháu."

Diệp Mộc đang định nói: "Dì quên mất không mua quà sinh nhật cho

cháu, lần sau dì sẽ tặng bù nhé." Vừa lúc đó, Lê Cận Thần đưa qua một

hộp quà hình chữ nhật. Diệp Mộc tròn mắt, anh liền cúi thấp người, nói

khẽ vào tai cô: "Anh đã chuẩn bị giúp em rồi." Hơi thở của anh lành

lạnh, phả vào vành tai Diệp Mộc, làm cô khẽ rùng mình.

Lý Mộ nhận lấy món quà, sung sướng bóc ngay.

Diệp Mộc nhân lúc thằng bé đang bóc quà, thấp giọng nói với người

đứng bên cạnh: "Giám đốc Lê, việc này hình như vượt quá phạm vi quản lý

của anh rồi đấy."

Lê Cận Thần rất bình tĩnh: "Sao vậy?"

"Anh không hỏi trước đã đưa em tới đây. Đây là việc riêng của em, em

có thể tự mình xử lý... Tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc." Diệp Mộc khá nóng tính. Vẻ mặt Lê Cận Thần không có chút gì ngạc nhiên

hay cảm thấy bị mạo phạm, anh mỉm cười: "Diệp Mộc, em trách anh đã nhiều chuyện sao?"

"Em không có ý đó. Chỉ có điều đây là chuyện riêng của em, em không

thích người khác xen vào." Diệp Mộc cố giữ cho giọng nói của mình không

quá kích động bởi vẻ mặt vô tội của Lê Cận Thần: "Anh tự quyết định thay em như thế này, em cảm thấy rất không thoải mái."

Lê Cận Thần im lặng một giây: "Dung Nham cho anh biết em là em gái

Tần Tang... Anh cứ nghĩ rằng, em cần một người đẩy em về phía trước...

Tức giận với người nhà cũng không phải việc sáng suốt." Những người có

giáo dục đúng là lời ít ý nhiều. Diệp Mộc đã hiểu ra: "Em đâu có tức

giận với họ đâu!"

"Anh xin lỗi!" Lê Cận Thần thở dài. "Thế thì đúng là anh đã nhiều

chuyện rồi... Suốt cả ngày anh chỉ nghĩ xem, em có việc gì cần đến sự

giúp đỡ của anh không, nhưng dường như chẳng có gì cả."

Nghe anh nói, Diệp Mộc bỗng mủi lòng: "Em biết là anh không có ý xấu. Hôm đó, anh đã nói với em, anh đánh giá em rất cao, anh yên tâm, em

nhất định sẽ làm việc thật tốt, anh không cần lo lắng."

Lê Cận Thần rất ngạc nhiên, im lặng một lúc, khuôn mặt điển trai hơi

quay sang bên trái, thở dài: "Có đúng là anh rất xấu tính không? Em

không cảm nhận được một chút gì ư?" Anh nhìn thẳng vào Diệp Mộc, nở một

nụ cười gượng gạo. "Diệp Mộc, anh quả thật chỉ có thể khiến em nghĩ tới

công việc thôi sao?"

Diệp Mộc có dự cảm không tốt, tim càng đập nhanh hơn: "Giám đốc Lê..."

"Lúc này không phải trong giờ làm việc."

"Lê Cận Thần..." Diệp Mộc nghe thấy vậy liền sửa lại, khuôn mặt nóng bừng.

"Diệp Mộc!" Lê Cận Thần bất ngờ cúi người, tiến sát lại phía Diệp

Mộc. Diệp Mộc bị che hết ánh sáng, trước mặt nhất thời chỉ nhìn thấy đôi mắt tuấn tú của anh. "Diệp Mộc!" Anh nói nhẹ nhàng. "Lẽ nào... mấy ngày vừa rồi, em không nhận ra anh đang theo đuổi em sao?"

Lúc ấy, Diệp Mộc như nghe thấy một tiếng "xoảng" lớn vang bên tai.

Lý Mộ đã bóc xong gói quà, ánh mắt hấp háy hết nhìn Diệp Mộc lại đến

Lê Cận Thần, muốn tìm một khoảng trống thích hợp để xen vào, cảm ơn hai

người họ. Nhưng nhìn người dì thân yêu của mình mặt đang đỏ bừng như có

lửa đốt, nó tiu nghỉu khẽ lắc đầu.

"Xem ra anh khiến em cảm thấy rất khó chịu. Xin lỗi nhé, anh sẽ ra

ngoài suy nghĩ một lát, em ở lại dự sinh nhật thằng bé. Lát nữa anh sẽ

quay lại tìm em." Lê Cận Thần khẽ cười, đưa tay vuốt vuốt lọn tóc bên

tai cô, uống cạn ly rượu rồi quay người bước đi.

Diệp Mộc cúi đầu, mặt nóng bừng như có thể ốp được trứng.

Lý Mộ nhìn ngó một hồi, cười thích thú rồi gọi lớn: "Bác hai!" Diệp

Mộc đang bị Lê Cận Thần làm cho tâm trí rối bời, nghe thấy thế quay lại

nhìn, quả nhiên người đó chính là Dung Nham.

Dung Nham bước qua Diệp Mộc, không hề dừng


XtGem Forum catalog