
i phòng ngủ nhìn Diệp
Mộc đang đứng ở chỗ xa xa, hỏi. Diệp Mộc đang miên man suy nghĩ, cái
người đang "bị" nghĩ đến ấy bất ngờ lên tiếng, khiến cô có chút giật
mình.
Giây phút ấy làm cho đầu óc Diệp Mộc nóng bừng.
"Diệp Mộc, em và Diệm Thần ngoài là bạn học ra, còn có mối quan hệ
nào khác không?" Mặt trời đỏ rực phía cuối trời, như trái tim ai đó lúc
này. Những tia nắng đỏ ối chiếu lên khuôn mặt Lê Cận Thần. Anh nói xong, dịu dàng nhìn Diệp Mộc, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô. Tim Diệp
Mộc đập rộn ràng, cô hỏi lại: "Sao vậy? Lê Diệm Thần nói với anh điều gì à?"
Lê Cận Thần ngoảnh mặt sang, nụ cười trên khuôn mặt trong nắng chiều
muộn có nét mơ hồ: "Cậu ấy chỉ nói giới thiệu một người bạn đến công ty
anh làm việc... Nhưng anh nghĩ, một cô gái giống như em, Diệm Thần nhà
anh chắc không ngốc đến nỗi bỏ lỡ chứ?"
"Em và anh ấy khá thân nhau, cũng đã từng hẹn hò một thời gian, nhưng vừa bắt đầu đã phát hiện ra cả hai không hợp nhau nên dừng lại đúng
lúc, sau này trở thành người bạn tốt của nhau." Diệp Mộc thật thà cho
anh biết. "Lê Diệm Thần giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn anh ấy."
Lê Cận Thần khẽ "ồ" lên một tiếng dài, hơi ngẩng lên nhìn bầu trời.
Một sự im lặng bao trùm lấy họ, một lúc sau, Lê Cận Thần liếc nhìn đồng
hồ, chuyển chủ đề như chưa hề nói gì: "Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi,
chúng ta cùng đi ăn đi! Chỗ ở cũng đã thu xếp xong rồi, tiền thuê và
tiền đặt cọc sẽ do công ty chi trả, coi như phần thưởng công ty dành cho nhân viên xuất sắc đi. Anh rất tin tưởng em. Diệp Mộc, hãy thể hiện
thật tốt nhé!"
Mặt Diệp Mộc nóng bừng lên, cố nín thở, cười tự tin: "Cảm ơn giám đốc Lê, em sẽ cố gắng!"
"Chương trình tối nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã lắng nghe Vân Tri Hiểu! Tôi là Trần Hiểu Vân, chúng ta sẽ gặp nhau vào
giờ này ngày mai, tạm biệt!" m thanh cuối chương trình vang lên, nhân
viên thu âm ra dấu tay "ok" từ phía ngoài tấm kính phòng thu, Trần Hiểu
Vân đặt chiếc tai nghe xuống, kết thúc công việc ngày hôm nay.
"Ngày đầu tiên đi làm đã về muộn vậy sao?" Trần Hiểu Vân cầm cốc nước ấm người trợ lý đưa cho, nhấp vài ngụm, nhìn Diệp Mộc thăm dò. Diệp Mộc khi nãy ngồi ngoài chờ năm, sáu phút, có vẻ buồn ngủ: "Giám đốc bọn
mình mời mọi người đi ăn gặp mặt, đi có một lúc mà đã muộn như vậy, đi
nào, mình vừa đói vừa buồn ngủ."
"Chẳng phải vừa đi tiệc về sao, còn đói gì nữa?" Trần Hiểu Vân nghe
ngạc nhiên. Người trợ lý lúc này đã thu dọn xong chiếc túi của cô, lễ
phép đưa bằng hai tay. Trần Hiểu Vân đỡ lấy, cùng Diệp Mộc ra về.
"Có chút việc nên chưa kịp ăn ấy mà." Diệp Mộc đẩy cô. "Đi nào, đi
nào, trên đường về rồi nói! Món ăn đêm ngon lành của bố cậu đang chào
mời chúng ta kìa!"
Nhà Hiểu Vân cách đài phát thanh không xa lắm, cô phóng xe vun vút,
chỉ một lúc đã về đến nhà. Khi hai người bước vào, ông bà Trần quả nhiên đã chuẩn bị mấy món ăn đêm, để sẵn trên bàn. Hiểu Hứa ngủ được một
giấc, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, thấy chị gái về thì không ngủ nữa, hì hục làm động tác xoạc chân ở một góc. Diệp Mộc đang kể cho Trần Hiểu
Vân nghe về Trương Lâm, vừa nghe thấy người mới rất xinh đẹp, cô bé
không buồn xoạc chân nữa, chạy tới đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ra
trước mặt Diệp Mộc, hắng giọng nói: "Chị ấy có xinh bằng em không?"
Trần Hiểu Vân nghe vậy mặt sầm lại, bác gái vội túm lấy cô con gái
nhỏ ném vào phòng, dịu giọng dỗ dành: "Hiểu Hứa của chúng ta là xinh
nhất rồi! Mau ngủ đi, không ngày mai lại không dậy đi học được! Lần thi
giữa kì này con mà còn xếp cuối lớp nữa, chị con sẽ điên thật đấy!"
Hiểu Hứa chu môi, hậm hực bước vào phòng, bác gái quay ra nói với con gái lớn: "Mẹ thấy Hiểu Hứa thực sự thích làm diễn viên, hay là..."
"Mẹ!" Hiểu Vân đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, ăn lấy ăn để chỗ lạc bên cạnh, khiến bố cô một phen hú vía. "Còn cả bố, cũng nghe rõ
đây! Những lời này về sau không được phép nhắc đến nữa! Giới giải trí là nơi như thế nào chứ? Bố mẹ nỡ lòng cho Hiểu Hứa vào đó để lỡ dở cả cuộc đời nó sao? Con thì không đâu!" Ông bố chất phác, thật thà gật đầu, bốc vài hạt lạc.
Diệp Mộc nhìn sắc mặt mẹ Hiểu Vân có chút khó xử, vội nói đỡ: "Nửa
đêm nửa hôm cậu đập bàn cái gì hả? Làm mẹ cậu chút nữa thì đứng tim!"
Mẹ Hiểu Hứa hùa theo: "Đúng thế! Không cho, không cho, trước mặt Diệp Mộc làm gì mà nóng nảy thế? Có còn giữ thể diện cho bố mẹ con nữa
không?" Bố Hiểu Vân thấy không khí đã bớt căng thẳng, cười hì hì, bốc
thêm mấy hạt lạc. Mẹ Hiểu Vân ngồi xuống cạnh bàn, múc thêm cho Hiểu Vân và Diệp Mộc một bát canh. "Con cũng làm trong ngành này, sao mẹ chẳng
thấy ai nói ra nói vào gì cả?"
Trần Hiểu Vân đang uống canh thì bị sặc, vừa ho khan vừa nhìn mẹ: "Mẹ! Có ai làm mẹ mà đi nói con gái mình thế không?!"
Mẹ Hiểu Vân nhỏ giọng nói lại: "Cũng đâu thấy có con gái nhà nào
trừng mắt nhìn mẹ thế này đâu!" Diệp Mộc cảm thấy buồn cười, đặt bát
canh xuống, nói lái sang chuyện khác để chuyển chủ đề.
Nửa đêm mới chuẩn bị ngủ, Diệp Mộc buồn ngủ đến mức người mềm oặt,
nhưng một lúc lâu không sao ngủ được. Tiếng nói chuyện râm ran của bốn