
lại.
"Đúng thế, anh là chỗ dựa của cô ta, không sai, những năm vừa qua, cô ta đã dựa vào anh để đấu lại Lê Cận Thần, những gì cô ta cần, anh đều đã
cho! Sau đó thì sao? Cô ta đã đem đến cho anh điều gì? Cô ta đã khiến
anh đánh mất em... Diệp Mộc, nếu như không quan tâm đến trước đây, anh
đã cho cô ta tan thành tro bụi từ lâu rồi!"
"Đó là do giữa anh và em vốn dĩ đã có những vấn đề. Anh trút giận lên cô ấy chẳng có ý nghĩ gì cả, điều em quan tâm từ trước đến nay không
phải là bản thân Lê Khanh Thần mà là thái độ của anh với cô ấy. Hai năm
trước cũng chính tại đây, cái ngày mà lần đầu tiên em chuẩn bị cùng anh
đến gặp bố anh, ngày hôm đó em đã bị Trương Lâm lừa, em cứ nghĩ mình đã
mang thai, vứt bỏ hết công việc, hạnh phúc khôn nguôi xin nghỉ sớm trở
về nhà, vì thế em đã vô tình nghe được đoạn nói chuyện giữa anh và bố
anh, anh nhờ bố anh giúp cô ấy vượt qua khó khăn lần đó ở C&C, bố
anh đã đồng ý, anh nói Khanh Thần là người nhà. Dung Nham, khi đó anh đã thừa nhận rồi." Diệp Mộc nhớ lại niềm vui và sự đau khổ trong buổi
chiều hôm ấy, không thể kiềm chế thêm được nữa, tâm trạng vô cùng xúc
động.
Dung Nham ngồi đối diện cô, lưng anh hướng về phía ánh sáng, ánh mắt
vô vùng dịu dàng: "Tiểu Mộc!" Anh nhẹ nhàng gọi cô, "Khi nãy em nói, em
vẫn còn quan tâm đến anh."
"Anh..." Diệp Mộc tức tối. "Anh nghe thì phải nghe hết chứ?! Ngơ với ngẩn cái gì!"
Tiểu quái thú ghê gớm như thế này chính là tiểu quái thú mà anh thân
thuộc nhất. Dường như anh không hề để ý đến cơn tức giận ấy của Diệp
Mộc, từ từ mỉm cười. Diệp Mộc cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào
nói chuyện với anh, để tránh không mất vẻ tự nhiên, cô đứng dậy bước đi.
"Diệp Mộc!" Dung Nham gọi cô lại. "Anh biết chuyện em nói là chuyện
khi nào. Anh lớn thế này rồi, đó là lần đầu tiên anh cầu xin người khác, anh còn nhớ rất rõ. Nhưng Tiểu Mộc, anh làm vậy không phải vì Khanh
Thần, em nghĩ mà xem, dựa vào anh để xử lý chuyện của cô ta lúc đó là
hoàn toàn có thể, chỉ là có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút mà
thôi. Anh sợ đêm dài lắm mộng, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của anh và em... Khi đó mọi thứ anh đã đều chuẩn bị xong, giúp Khanh Thần việc đó, anh sẽ không nợ cô ta gì nữa, anh có thể nhanh chóng cưới em."
Dung Nham bước đến bên cô, ôm cô từ đằng sau, cánh tay càng lúc càng
siết chặt: "Sao em có thể nỡ... đi một mạch hai năm? Lúc đó ý thức của
anh còn chẳng tỉnh táo, sao em nỡ rời xa anh được chứ?"
"Em không..." Diệp Mộc bị anh ghì chặt, chẳng thể cựa quậy, nghe
những lời dịu dàng, trầm lắng của anh gần bên tai, cô không thể kiềm
chế, nấc lên: "Em không, khi đó em rất hỗn loạn... Em đã đến thăm anh,
anh..."
"Anh biết..." Dung Nham dịu giọng dỗ dành: "Em đừng khóc... Anh biết
là em đã đến, sau này Tiểu Ngũ đã nói cho anh... Em không biết là ông
anh rể em kín tiếng thế nào đâu, anh đã phải tìm đủ mọi cách mới làm nó
mở miệng đấy. Biết được điểm diễn của em là ở châu u, anh ra viện được
ba ngày liền bay qua bên đó, nhưng khi ấy show diễn đã kết thúc từ lâu,
cho người trở về tìm hiểu, bọn họ nói em đã tới Mỹ... Anh bị ngất đi
trên chuyến bay từ châu u đến Mỹ, máy bay đến Mỹ vừa hạ cánh đã phải
nhập viện nằm một thời gian dài, đợi đến khi đã khỏe lên một chút, lại
lập tức đi tìm em, nhưng em đã tới Canada... Suỵt, đừng khóc, Tiểu
Mộc... Đừng khóc mà... Ngoan nào..."
Dung Nham đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô. Diệp Mộc
nghiêng đầu né bàn tay của anh, tự lau một cách hỗn loạn: "... Sau đó
thì sao?"
"Sau đó... bố anh nổi giận, cho người nhốt anh lại để chữa trị vết
thương, cái nơi đó cô đơn và lạnh lẽo quá, anh không trốn ra được. Đến
khi anh có thể thoát ra được, tour diễn của bọn em đã rất nổi rồi, tin
tức truyền về trong nước, cả giới giải trí đều nói em rất thành công."
Dung Nham xoay mặt cô lại, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên
mặt cô. "Anh đọc trên báo, một phóng viên phỏng vấn em, trong bức ảnh
ấy, em cười rất tươi. Anh liền nghĩ, tốt hơn hết là không nên đến làm
phiền em, cho em thời gian làm những việc em thích, trở thành người mà
em muốn. Thời gian hơn một năm còn lại đó, anh lúc nào cũng ở đây, ngoan ngoãn đợi em trở về. Diệp Mộc, từ này về sau, những việc em muốn làm,
những thứ em muốn có, anh đều có thể giống như khoảng thời gian một năm
đằng đẵng chờ em này, làm theo ý em, giúp em hoàn thành."
Sợ thời gian quá chậm, sợ rằng không thể bạc đầu trong thời gian một
đêm, không bao giờ rời xa. Trong hơn một năm vừa rồi, sáng sớm tỉnh dậy, Dung Nham đều trách thời gian trôi quá chậm... Nếu mở mắt ra, nhìn thấy cô đang ở bên thì cho dù ngay lập tức mái đầu bạc trắng, da mồi chân
chim anh cũng cam tâm tình nguyện. Cả thế giới anh đều có thể vứt bỏ,
Diệp Mộc, chỉ cần em vẫn ở bên anh, để anh được trân trọng em.
"Bây giờ anh đã khỏe lại hoàn toàn chưa?" Diệp Mộc nhỏ giọng hỏi.
"Trừ những lúc nhớ em khiến trái tim anh lại đau nhói, chẳng còn vấn
đề gì nữa." Dung Nham trêu đùa. "Còn em, Diệp Mộc, em ở ngoài lâu như
vậy, có nhớ anh không?"
Diệp Mộc lúc này đã lau sạch