
ành, mang theo mưa hắt
vào trong hiên khiến Lý Ngọc Thuyền ướt lướt thướt, buộc phải đưa tay gõ cửa.
Lát sau cửa mở, Hà Mai Hương che ô ra hỏi: "Chị tìm ai?"
"Em gái, có thể cho chị trú nhờ nhà em một đêm không?" Lý Ngọc Thuyền khẩn khoản nói.
"Chị đợi chút, em vào hỏi cha xem sao." Hà Mai Hương không dám tự ý quyết định, nói rồi đóng cửa đi vào trong.
Lý Ngọc Thuyền tiếp tục hứng mưa hứng gió đợi ngoài cửa, tuy thời
gian rất ngắn, tính như chúng ta bây giờ chỉ chừng 5-6 phút nhưng Lý
Ngọc Thuyền hoàn toàn không hay biết 5-6 phút đợi chờ này có thể thay
đổi tất cả.
Cửa lại mở ra, Hà Mai Hương cầm thêm một chiếc ô đưa cho Lý Ngọc Thuyền, "Chị vào đi!"
"Cảm ơn em!" Lý Ngọc Thuyền hết sức cảm kích.
Hà Mai Hương đi trước dẫn đường, Lý Ngọc Thuyền theo sau: "Em gái, chị nên đi gặp cha mẹ em nói lời cảm tạ!"
Hà Mai Hương không quay đầu lại đáp: "Mẹ em bệnh, cha đang chăm sóc mẹ."
"Em gái, chị có học qua y thuật, để chị thử xem bệnh cho mẹ em." Lý Ngọc Thuyền thực lòng muốn báo đáp ân tình của gia chủ.
"Hay quá!" Hà Mai Hương reo lên.
Cô bé liền dẫn Lý Ngọc Thuyền đến phòng mẹ. Hà Hoàng thị nằm trên
giường, tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt lại vì đau đớn, Hà Thụ Bình ngồi canh bên cạnh giường vợ, xoay lưng về phía cửa.
Hà Mai Hương vừa bước vào phòng đã nói: "Cha, vị cô cô này nói cô ấy biết chữa bệnh!"
Nghe tiếng con gái, Hà Thụ Bình liền quay người lại, ngẩng đầu lên
nhìn. Đúng lúc ấy, Lý Ngọc Thuyền cũng vừa bước vào, ánh mắt chạm nhau,
cả hai đều sững sờ.
Xa cách lâu ngày mới trùng phùng có ai không xúc động, huống chi lại
là người tình cũ. Hai người rất muốn bất chấp tất cả ôm chầm lấy nhau
nhưng nay đã khác trước, dẫu có ngàn vạn lời muốn ngỏ cũng đành tạm gác
qua một bên. Lý Ngọc Thuyền cố kìm nén cảm xúc, bước lên trước nói: "Xin để tôi xem bệnh cho bà ấy."
Hà Thụ Bình lùi sang một bên, lặng lẽ nhìn Lý Ngọc Thuyền bận rộn bắt mạch kê đơn, chuyện năm xưa bỗng trào lên như sóng cuộn trong lòng. Mãi tới khi có tiếng con gái gọi bên tai, ông mới sực tỉnh: "A! Có chuyện
gì?"
"Cha, cha đang nghĩ gì thế? Mau xem kìa, mẹ đỡ nhiều rồi, y thuật của cô cô thật lợi hại!" Hà Mai Hương vẫn hồn nhiên, nào hay biết tâm tư
của phụ thân.
"Mai Hương, con ở lại chăm sóc mẹ, cha thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ một chút, nhân tiện đưa cô cô đến phòng khách!" Vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn Lý Ngọc Thuyền.
Lý Ngọc Thuyền và Hà Thụ Bình ý hợp tâm đầu, sao không hiểu hàm ý trong mắt đối phương, liền theo ra khỏi phòng.
Vừa đặt chân vào phòng khách, Hà Thụ Bình liền nói: "Ngọc Thuyền, thật là trùng hợp!"
"Bình ca, không ngờ thiếp còn có thể gặp lại chàng." Nơi đáy mắt Lý Ngọc Thuyền hiện lên thâm tình sâu đậm.
"Sao nàng lại về kinh thành, từ lúc nào vậy, tại sao chỉ có một mình thế này?" Hà Thụ Bình làm cho một tràng.
"Chuyện dài lắm. Bình ca, chàng già đi nhiều!"
"Hơn mười năm rồi, sao không già đi được?!" Nói hết câu, hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều ngập tràn cảm xúc.
Đột nhiên Lý Ngọc Thuyền hắt xì một cái.
"Mau thay quần áo ướt ra, coi chừng cảm lạnh." Hà Thụ Bình quan tâm nói.
Lý Ngọc Thuyền xoay lưng trút bỏ bộ đồ ướt, Hà Thụ Bình thấy thân
hình người tình cũ vẫn thon thả yểu điệu như ngày nào, không kìm nổi
lòng ôm chặt lấy cô từ phía sau. Toàn thân Lý Ngọc Thuyền bỗng nhiên mềm nhũn, cả hai ngã xuống giường.
"Cuối cùng tôi cũng có thể ở bên Bình ca, vậy mà vẫn còn một Hoàng Hà thị xen vào giữa. Thường ngày, khi bệnh trở nặng, thuốc cũng không có
tác dụng, đành dựa cả vào tài năng châm cứu của tôi nên cô ta luôn nhún
nhường tôi. Nhưng chừng nào còn cô ta, tôi vĩnh viễn không thể có được
Bình ca trọn vẹn nên tôi luôn nghĩ cách loại bỏ cô ta mà không bị nghi
ngờ, rốt cuộc cũng tìm ra cách thập toàn thập mĩ. Tối qua cô ta lại phát bệnh, tôi biết thời cơ đã tới, trời vừa tảng sáng, tôi lẻn vào phòng cô ta..." Lý Ngọc Thuyền tiếp tục hồi tưởng.
Lý Ngọc Thuyền đến bên giường thấy Hà Hoàng thị nằm xoay mặt vào
trong đương say giấc. Lý Ngọc Thuyền đứng trước giường một lúc lâu,
trong lòng không khỏi do dự bởi dù gì mạng người đáng quý. Nhưng cứ nghĩ từ nay về sau có thể cùng Bình ca ân ân ái ái, Lý Ngọc Thuyền bèn dằn
lòng rút kim thêu giắt trên áo ra, một tay dùng chăn bịt miệng Hà Hoàng
thị, tay kia cầm kia đâm vào lưng bà ta.
Hà Hoàng thị ôm ngực thở dốc, chỉ vào Lý Ngọc Thuyền muốn kêu mà kêu chẳng thành tiếng, đau đớn vật vã trên giường.
Lý Ngọc Thuyền chẳng buồn đếm xỉa đến Hà Hoàng thị, mỉm cười đắc ý rời khỏi phòng.
"Tôi lại về phòng ngủ tiếp. Sáng ra, nghe tiếng hét kinh hoàng của
Mai Hương, tôi biết mình đã thành công. Sau đó, Mai Hương đòi đi báo
quan, tôi cũng chẳng lo lắng vì ngỗ tác chắc chắn không thể tra ra, quả
nhiên đại nhân phán định cô ta chết vì bệnh. Kế hoạch vốn hoàn mĩ là
thế, nào ngờ..."
"Nào ngờ bị tôi phá hỏng." Tâm Di tổng kết.
"Cô từ đâu chui ra vậy? Sao ông trời lại phái cô tới đối địch với
ta?" Đối với tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra này, Lý Ngọc Thuyền
căm hận không để đâu cho hết.
"Là cô tự làm tự chịu thì có!" Tâm Di thấ