
uyên Thái nhân lúc người khác đánh nhau, lén đến ngồi cạnh Tâm Di:
"Tiểu thư, họ đánh mặc họ, phần ta ta cứ uống. Chẳng hay tiểu thư là
thiên kim nhà nào, lệnh tôn đương nhiệm chức vị gì? Tại hạ vô cùng
ngưỡng mộ tiểu thư, chúng ta làm quen nhé!" Vừa nói vừa quàng tay lên
vai Tâm Di.
Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử thấy vậy, kinh hãi thét lên: "Buông tiểu thư nhà chúng ta ra."
Tâm Di vẫn ngồi im, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái: "Bỏ móng heo của ngươi xuống."
Na Lan Đức Duật thấy Tâm Di chẳng hoảng hốt tẹo nào, cũng không khỏi
ngạc nhiên: "Đến mức này mà vẫn trấn tĩnh như thế! Lẽ nào cô ta có vũ
khí bí mật gì? Không, không giống... Điểm này mình dám chắc."
Tâm Di thò tay vào trong túi, thầm nhủ: "Muốn chết, ta cho ngươi nếm
thử sự lợi hại của vũ khí phòng thân hiện đại, ai... vác nước hoa CD ra
làm vũ khí có xa xỉ quá không nhỉ?!" Liếc qua chỗ Na Lan Đức Duật, "Gượm đã, mình phải thử xem liệu Na Lan Đức Duật có tinh thần chính nghĩa,
gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ hay không?"
Nguyên Thái vẫn ngồi lì ra đó: "Chắc hẳn tiểu thư cũng xuất thân gia
đình quan lại, chúng ta coi như môn đăng hộ đối, nếu tiểu thư không
chê..."
"Ta không chê." Tâm Di cố tình nói.
Nguyên Thái lại càng to gan, sáp mặt vào Tâm Di: "Thật ư? A, người
tiểu thư có mùi hương gì vậy? Thật đặc biệt, trước giờ chưa từng ngửi
qua, để ta ngửi thêm chút nữa..."
"Đồ khốn, ngươi mà dám chạm vào ta, ta sẽ cho ngươi biết tay. Na Lan
Đức Duật, ngươi không chịu giúp thì cũng coi chừng đấy." Tâm Di quyết
liều một phen.
Na Lan Đức Duật tính chờ xem Tâm Di làm thế nào ứng phó nên mới không ra tay. Lúc nhìn thấy miệng Nguyên Thái sắp chạm vào má Tâm Di, Na Lan
tuấn tú không thể khoanh tay ngồi nhìn nữa. Anh gắp hạt lạc trong đĩa
lên, dùng sức ném đi, hạt lạc bắn trúng bàn tay Nguyên Thái gác trên vai Tâm Di.
Nguyên Thái lập tức nhảy dựng lên, không đợi hắn kịp mở miệng hỏi,
một hạt lạc khác đã bắn trúng môi hắn, trước sau chỉ cách có hai giây.
Tâm Di nhếch miệng cười, mắt nhìn Na Lan Đức Duật, thầm nghĩ: "Còn
đáng mặt nam nhi." Trong khi đó Na Lan Đức Duật vẫn làm ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình, gắp một hạt lạc đưa lên miệng.
Nhìn một vòng không thấy ai ngoài Na Lan Đức Duật, Nguyên Thái cười
nhạt, bước đến bên Na Lan Đức Duật, gõ gõ mặt bàn, hỏi tội: "Na Lan Đức
Duật, ngươi thích chõ mũi vào chuyện người khác nhỉ!"
Na Lan Đức Duật bình thản trả lời: "Tôi ngồi đây nãy giờ, có nhúc nhích đâu!"
"Ngươi được lắm! Dám đắc tội ta, không sợ ta mách Dư phi nương nương ư?" Nguyên Thái bê Dư phi nương nương ra dọa.
"Dư phi nương nương có thể bênh ngươi, nhưng nếu để hoàng thượng
biết, ta e ngươi sẽ rất thảm." Na Lan Đức Duật phản bác thẳng thừng.
Nguyên Thái nghĩ thấy Na Lan Đức Duật nói cũng phải, việc này mà kinh động đến Khang Hy, chắc gì đã dễ thoát thân, tuy không cam tâm nhưng... đành quát gọi đám tay sai: "Dừng tay, không thấy Đại nội đệ nhất cao
thủ ngồi đây sao, đừng bôi gio trát trấu vào mặt ta!"
Đám tay sai nghe lời ngừng tay. Bọn chúng không đánh nữa, Đại Hổ và Nhị Hổ cũng chẳng tham chiến.
"Na Lan Đức Duật, chúng ta cứ đợi mà xem!" Nguyên Thái bực tức cảnh cáo Na Lan, dẫn đàn em lũ lượt bỏ đi.
Chủ tiệm được tin chạy đến hiện trường, nhìn thấy bàn ghế gãy đổ
chỏng chơ, bát đĩa rơi vỡ, đồ ăn thức uống văng tứ tán, mặt mày thiểu
não, lắp bắp mãi không thành lời: "Đây, đây..."
Tâm Di đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử ném một đĩnh
nguyên bảo lên bàn: "Chỉ nhiều không ít, tiểu thư nhà chúng ta không
giống lũ người đó, tuyệt đối không để ông phải thiệt."
Chủ tiệm cảm kích nói: "Đa tạ tiểu thư, hay là bổn tiệm chuẩn bị bàn khác cho tiểu thư?"
"Không cần, ông còn phải dọn dẹp đống lộn xộn này nữa, chúng ta cũng về thôi." Tâm Di chẳng còn tâm tư đâu mà ăn với uống.
Tâm Di đến bên cầu thang, vừa hay Na Lan Đức Duật cũng đi đến, hai
người đều dừng lại, ra hiệu nhường đối phương. Na Lan Đức Duật lùi về
sau một bước, Tâm Di khẽ gật đầu với anh: "Đa tạ!" Nói xong bước xuống
cầu thang, sáu người còn lại vội nối gót theo sau. Xuống được nửa đường, Tâm Di lại ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Tâm Di mỉm cười với Na Lan, nhanh chân đi tiếp, mắt Na Lan Đức Duật vẫn
tiếp tục dõi theo bóng Tâm Di: "Thật là một cô gái đặc biệt!"
Nhìn đám tàn tích, anh chỉ biết lắc đầu, bước xuống cầu thang, ra đến đường, Na Lan Đức Duật không khỏi đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không còn thấy bóng bọn Tâm Di đâu nữa.
âm Di về đến hoàng cung liền chạy đi gặp Khang Hy trước tiên, nào ngờ Khang Hy không có ở thư phòng mà đã qua chỗ Uyển cách cách, Tâm Di bèn
dặn dò cung nữ một tiếng rồi trở về Di Uyển nghỉ ngơi.
Hôm nay Khang Hy không mấy bận rộn, chợt nghĩ cũng khá lâu rồi không
đi thăm Uyển Nhi bèn di giá đến khuê phòng Uyển cách cách ở. Uyển Nhi
đương gảy đàn, đắm mình trong giai điệu du dương, không phát hiện Khang
Hy lặng lẽ bước vào. Tiểu Thảo đứng hầu bên cạnh, nhìn thấy Khang Hy đi
vào, vừa định hành lễ thì bị Khang Hy phẩy tay ngăn lại.
Nhạc dứt, Uyển Nhi mới nhận ra chẳng biết Khang H