
không nên đối đãi kiếm
của mình như vậy.
Quân Lâm Hải mắt sáng lên, đối với Cốc Như Hoa cười nói: “Người này nhà nàng...... Không tồi không tồi......”
Cốc Như Hoa hoành hắn một cái nói: “Trong Hoàng thiên cung cũng liền một,
hai cao thủ như vậy, không thể so với Quân Sơn thế gia của huynh a.”
“Sư muội nói đùa. Hoàng Thiên Cung cao thủ nhiều như mây, sư huynh đã sớm
tâm tiện không thôi, dáng vẻ không giống như nhà của ta, ngay cả một cái ra dáng cũng không có.” Quân Lâm Hải phe phẩy quạt, nhẹ nhàng bâng quơ
cho qua.
Cốc Như Hoa hừ một tiếng, không phản ứng hắn nữa, một đôi mắt đẹp nhìn về phía giữa sân, không hề phân thần.
Lâm Nguyệt Nhi nghe bọn hắn hai người thường xuyên qua lại, cúi đầu mím môi mà cười. Hai nhà kết minh đã lâu, như thế nào không rõ ràng lắm thế lực của đối phương, loại trường hợp này nói đến giả dối vô cùng, cố tình
còn phải nói xong, làm cho nàng là người nghe, đều âm thầm bật cười.
Yến Thanh Hiệp cùng Văn Tinh nhìn nhau một lát, cà nhắc cà nhắc tiến lên
vài bước, chắp tay, chậm rãi nói: “Kỳ hạn so kiếm hẹn lại mười ngày,
thất lễ, Yến mỗ nơi này bồi tội.”
“Ngươi......”
Văn Tinh nghẹn một hơi rớt nhanh xuống, khí thế nhất thời tiêu tán thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Yến Thanh Hiệp cũng đã xoay người, cà nhắc cà nhắc rời đi. Mới vừa xuống
đài thử kiếm, chỉ thấy một người đứng ở dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn
hắn, Yến Thanh Hiệp trừng mắt nhìn trở về.
Hôm nay kéo dài thời hạn
so kiếm, người này mới là đầu sỏ gây nên, nếu không có một đạp của
hắn...... Yến Thanh Hiệp xoa xoa thắt lung của mình, hắn không có nhìn
Văn Tinh, cho nên hắn mới phải lấy trạng thái tốt nhất của mình đến đối
mặt Văn Tinh, kéo dài thời hạn, là bất đắc dĩ; giải thích, nhưng không
có tất yếu. Một kiếm khách chân chính, là có thể lý giải.
“Yến Thanh
Hiệp, ngươi đứng lại!” Văn Tinh cũng giận mà đuổi theo, không ngờ một
cái thoáng nhìn người đứng ở dưới tàng cây, sửng sốt một chút, không
thèm tìm Yến Thanh Hiệp phiền toái, vội vàng cung kính nói, “Các chủ!”
Các chủ Trấn Long các! Yến Thanh Hiệp cả kinh, lại sờ sờ thắt lưng của
mình. Khó trách, khinh địch như vậy cho người đến gần mình, một cước
này, đá không oan.
Cốc Thiếu Hoa ánh mắt lạnh lùng đảo qua Yến Thanh
Hiệp, cuối cùng dừng ở trên người Văn Tinh, đã mở miệng: “Mười ngày sau
so kiếm, ta làm chứng.”
Yến Thanh Hiệp nhíu mày, chậm rãi phun ra một chữ: “Được!” Trong lòng lại suy nghĩ, vì sao nhìn đến ánh mắt của Cốc
Thiếu Hoa này, sẽ làm hắn có loại cảm giác quen thuộc.
“Các chủ?” Văn Tinh có chút kinh ngạc, Các chủ lại là suy nghĩ cái gì?
Cốc Thiếu Hoa giơ một ngón tay ngoắc Văn Tinh: “Ngươi, theo ta đến Kiếm Các đi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
“A?”
Văn Tinh còn đang sững sờ, Chiêu Hoa không biết từ nơi nào nhảy ra, ở sau
lưng đá hắn một cước: “Huynh đệ, ngươi gặp may mắn, Các chủ muốn chỉ
điểm ngươi kiếm pháp, còn không mau đuổi kịp!”
“A...... Nga nga nga......” Cuộc đời, Văn Tinh lần đầu tiên luống cuống đến như vậy, giống như mộng du đuổi theo Các chủ.
Yến Thanh Hiệp trầm tư trong chốc lát, vẫn là không nghĩ ra được cái gì, đành phải gãi đầu, tiếp tục cà nhắc cà nhắc đi bộ.
Đám người toàn bộ đi hết, Quân Lâm Hải mới lắc lắc cây quạt, đối Cốc Như
Hoa cười nói: “Ngạc nhiên ngạc nhiên, sư muội, sư đệ đang diễn cái gì
a?”
Cốc Như Hoa dấu đi đáy mắt kinh ngạc, quyến rũ liếc mắt với Quân
Lâm Hải: “Hắn thích diễn cái gì thì diễn cái đó, muội mới mặc kệ hắn.” Ách Ba nhòm tới nhòm
lui ngoài quán mì, nhìn đến Yến Thanh Hiệp cà nhắc cà nhắc xuất hiện ở
trong đám người nhốn nháo đầu đường, hắn lập tức co rụt đầu lại, trong
lòng vui vẻ bắt đầu nhào mì.
Yến Thanh Hiệp đi đến quán mì, tùy tiện
tìm vị trí không người ngồi xuống, chờ Ách Ba đưa mì sợi lên. Đang ăn,
hắn đột nhiên nhếch khóe miệng lên nở nụ cười. Có thể ăn đến mì sợi hấp
dẫn cả Các chủ Trấn Long các, vận khí của hắn vẫn là không tồi.
Nghĩ đến đây, hắn hỏi Ách Ba: “Trấn Long các...... Người đêm qua, thường xuyên tới sao?”
Ách Ba lắc lắc mặt gật gật đầu, lại dùng tay khoa một chút, tỏ vẻ là mỗi ngày đến.
Yến Thanh Hiệp lập tức tâm tình tốt, hắn quyết định, hắn phải ở lại quán mì của Ách Ba. Có người bồi luyện giống Các chủ Trấn Long các như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm a!
Đối với quyết định này của Yến Thanh Hiệp,
Ách Ba phi thường cao hứng, hắn rốt cục có bạn! Tuy rằng không phải con
chó vàng như vẫn hy vọng, nhưng mà mặc kệ từ góc độ nào xem, Yến Thanh
Hiệp đều là người tin cậy lại có năng lực, giống hiện tại củi hắn chặt
xong, đã đủ quán mì dùng tới mười ngày nửa tháng.
Đương nhiên, điều
kiện tiên quyết khiến Ách Ba cao hứng là, hắn cũng không biết mục đích
của Yến Thanh Hiệp là tìm người đánh nhau. Cho nên đêm nay, khi hai nam
nhân mỗi người chiếm một cái bàn, giằng co giống như hai con gà chọi
cùng một chỗ, hắn đều hối hận đến chết.
“Ngươi, không phải đối thủ của ta.” Cốc Thiếu Hoa đang cầm bát mì, ánh mắt như lưỡi dao thẳng tắp bắn về phía Yến Thanh Hiệp.
“Ăn uống no đủ hãy động thủ.” Yến Thanh Hiệp cũng đang cầm một chén mì, vẻ
mặ