
ay lưng đi cũng có thể nhìn thấy phía sau
lưng. Nhưng Vy vy lại không có cái khả năng nhìn thấu đó. Nên cô không
thể nhìn thấy khuôn mặt Ken đang đỏ bừng. Nguy hiểm thật. Nếu không kịp
kiềm chế, lúc Vy Vy thoa son đã hôn cô ấy mất rồi. Lại còn cái hành động le lưỡi true cậu nữa. Bối Diệp Vy quả thật quá xinh đẹp.
2 người vừa xuống nhà thì mẹ cô đã tươi cười đón trước.
-”2 con đi vui vẻ nhé. Đi tới khuya cũng chẳng sao.”
-”Cái gì mà đi tới khuya cũng chẳng sao chứ.” Vy Vy càu nhàu. ” Mẹ không sợ con gái mẹ bị hại sao?”
-”Nếu cô không phải đệ nhất võ lâm thì tôi còn sợ chút chút. Huống hồ Ken chẳng phải loại người xấu xa gì.” Mẹ Vy Vy buông một câu làm Vy Vy á khẩu, còn Ken ngay lập tức lấy lại cái vẻ lịch sự nho nhã lúc mới gặp
mẹ cô.
-”Con sẽ đưa cô ấy về sớm ạk. Chào mẹ chúng con đi.”
-”Ừ. Đi đi con.” Mẹ Vy Vy cười với Ken, quay lại nhìn Vy Vy với ánh mắt “đừng có làm gì lỗ mãng với chồng con đấy”.
Ngồi trong chiếc xe BWM màu đen của Ken mà Vy Vy mặt cứ lạnh tanh.
Ken cũng lạnh không kém, nhưng nếu để ý có thể thấy rõ cậu đang rất vui. Chính Ken cũng chẳng hiểu nổi tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ biết là
vừa về tới phòng cậu đã cảm thấy thắc mắc. Căn phòng của cậu có vẻ tối.
Không tối mới lạ. toàn màu đen cơ mà. Ken muốn biết, nếu Vy Vy vào căn
phòng này thì nó sẽ sang bừng tới cỡ nào. Vì dù có nhìn góc độ nào, Ken
cũng thấy Vy Vy rất sáng. Tức là dù có nhìn ở góc nào thì cô cũng rất
hút hồn. Nghĩ tới đây, Ken len lén nhìn qua Vy Vy. Quả thật. Như một bức tranh vậy. Nữ nhân đeo bám cậu không ít. Nhưng đẹp tới mức này thì chỉ
có một. Vy Vy ngồi im như tượng, chống cằm nhìn ra phía ngoài như đang
suy nghĩ gì đó. Thực ra thì cô định hỏi xem là đi đâu. Nhưng tính Vy Vy
vốn không hay tò mò. Hơn nữa có hỏi chắc Ken cũng chẳng nói. Cái này suy ra được từ tính cách ngày thường của cậu.
Chiếc xe đỗ xịch lại trước cổng ngôi biệt thự đen. Hai tên vệ sĩ gác
trước cổng vội vàng chạy ra mở cửa cho Ken và Vy Vy bước xuống. Hai con
người, một người mặc chiếc áo đen đầy hấp dẫn, một người xinh đẹp trong
chiếc váy đen như hút hồn người ta. Đứng bên nhau như một bức tranh lặng lẽ mà lại ẩn chứa chút gì đó huyền bí. Một người đàn ông có mái đầu hoa râm lục tục ra đón 2 người. Ken khẽ nhíu mày. Lão già này ở đâu ra vậy. Đang định lên tiếng hỏi thì ông già kia lập tức hấp háy mắt cười cười.
Cái điệu cười không lạc vào đâu cho được. Thằng nhóc Kun này làm cái trò gì không biết.
-”Thiếu gia đã về.” Ông ta lên tiếng, lấy lại bộ mặt nghiêm túc, Kính cẩn cúi đầu trước Ken rồi quay sang Vy Vy. “Chào mừng tiểu thư tới biệt thự Đen”
Vy Vy bước vào ngôi nhà kì lạ, lòng không khỏi thán phục tay nào
thiết kế ngôi biệt thự này. Kiến trúc bên trong rất tinh xảo. Duy chỉ có điều độc một màu đen. Ngôi biệt thự uy nghĩ được thắp sáng bởi rất
nhiều đèn. Nó lung linh, lấp lánh như có ma lực. Ken khuẩy tay cho mọi
người lui hết, riêng cậu dẫn Vy Vy vào phòng của mình. Chiếc phòng này
cũng độc một màu đen. Chỉ có một chiếc đèn treo chiếu sáng. Ken thả
phịch người xuống chiếc ghế màu đen êm êm, bắt đầu ngắm nghía.
-”Này.” Vy Vy cuối cùng cũng nhìn xong căn phòng. Cất tiếng gọi Ken. “Chúng ta làm gì ở đây vậy?”
Làm gì ở đây? Chính Ken cũng không biết cậu đưa Vy vy tới đây rồi làm gì ngoài việc ngắm xem hiệu ứng cô mang lại cho căn phòng. Quả nhiên có sáng sủa hơn. Thứ ánh sáng không phải từ nhưng bong đèn tầm thường mà
là thứ ánh sáng kì diệu.
-”Không biết.” Ken buông một câu làm Vy Vy ngớ người
-”Không biết? thế đưa tôi tới đây làm gì?”
-”Ngắm.” Ken trả lời câu hỏi của Vy Vy một cách bình thản. Cái gì cơ? Ngắm ák? Tới nhà cô “mê hoặc” mẹ cô rồi mang cô đi như một món đồ, tới
đây chỉ để ngắm thôi sao. Mặt cô bắt đầu tím dần. “Anh…”
-”Thật ra là muốn nói rõ với cô một chuyện.” Ken nhất thời không nghĩ ra được ý gì, bật ra một câu. Cậu như thấy sợ, nếu Vy Vy thấy tới đây
thừa thãi nhất định sẽ bỏ về. Ken không muốn Vy Vy bỏ về chút nào.
-”Chuyện gì?” Vy Vy ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ken, đưa cái ánh mắt “nói đi, tôi nghe” ra nhìn Ken.
-”Ờ….” Ken ậm ừ. Thật ra cũng chẳng biết nói gì. Nhưng chắc cũng nên
giải thích cho mô một chút về mối quan hệ của hai người. “Chuyện chiếc
nhẫn.”
Vy Vy im lặng, chờ Ken nói tiếp
-”Thật ra đó là chiếc nhẫn của mẹ tôi để lại.” Ken chậm rãi nói, mắt thôi nhìn Vy Vy, khép hờ lại.
“Chiếc nhẫn này có thể rất kì lạ với cô. Chỉ có người nào thật sự là
chủ nhân của nó thì mới có thể đeo nó. Đó là chiếc nhẫn gia truyền kì
diệu của nhà tôi.”
“Lúc đầu nhìn thấy cô đeo nó, tôi có chút bất ngờ. Trước nay chiếc
nhẫn này chưa có người nào có thể đeo được. Ngay cả người bạn thanh mai
trúc mã, lớn lên với tôi từ nhỏ, khi đep vào cũng bị thương, phải dưỡng
thường tới mấy tháng.”
-”Cô quả thật là người rất may mắn. Bởi nếu không phải là chủ nhân của nó thì mạng cô chắc chắn không còn.”
-”Ý anh là tôi nên cảm thấy may mắn vì tôi “được” chiếc nhẫn chọn
sao?” Vy Vy cắt lời Ken, có chút ngạo mạn xen lẫn giẫn dữ. Tuy tính cách của cô không kiêu ngạo, nhưng tự trọng của cô rất cao. Như