
ng Tiểu Oánh thoáng chút đỏ, nàng lập tức nghiêng mặt đi.
“Tôi đang nói chuyện, làm chi quay mặt đi?” Tôn Hạo Trạch có chút thô bạo giữ lấy cằm nàng. Thế này mới phát hiện nàng khóc.“Cô khóc cái gì?”
Nàng cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào.“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi nghĩ
mình cần một chút thời gian mới có biện pháp sửa sang lại cảm xúc thật
tốt, bây giờ anh cũng không cần để ý đến tôi. Giống hiện tại, tôi cũng
không biết nguyên nhân anh ôm tôi ra đây làm gì, nhưng anh cứ như vậy
tôi sẽ càng thêm miên man suy nghĩ, càng không thể hảo hảo sửa sang lại
cảm xúc.”
Hắn vì sao lại ôm nàng ra đây?
Nói thật ngay cả chính hắn cũng không giải thích được, chỉ biết là
hắn không muốn để cho người khác chạm vào nàng…… Rốt cuộc là từ khi nào
hắn lại trở nên như vậy? Hắn biết rõ tất cả không phải lỗi của nàng bởi
vì đều là hắn chủ động tới gần nàng.
Hắn hướng bên cạnh nàng ngồi xuống.“Cô thích tôi sao?”
“…… Ân.” Đường Tiểu Oánh hồi lâu mới gật đầu.“Nhưng là tôi sẽ nhanh sửa lại cảm xúc……”
“Cô thích tôi ở điểm nào?”
Không chút do dự, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Anh thực ôn nhu.”
Nàng choáng váng sao? Hắn mà ôn nhu? Buổi chiều không phải còn nói
lời quá đáng với nàng sao? Mà giờ phút này nàng vừa khóc vừa cười nói
hắn thực ôn nhu, lúc này ai dám nói nàng không đáng yêu, làm đau lòng
người?
Hắn đoán có lẽ nàng đơn thuần nên hấp dẫn ánh mắt hắn, mặc kệ người
khác đối xử như thế nào nàng cũng chỉ tươi cười ngây ngô đáp lại, làm
cho người ta dỡ xuống phòng bị cảnh giác.
Hẳn là như vậy, hấp dẫn nhân sinh thật phức tạp. Hắn chủ động tới
gần, cùng một chỗ với người đơn bào như nàng làm cho hắn cảm thấy thoải
mái. Ngày đó ăn bữa tối ở cửa hàng nhỏ cùng nàng, có thể nói đó là bữa
cơm vui vẻ nhất của hắn nhiều năm qua. Đã lâu trong lòng hắn không thấy
khoái hoạt như vậy.
Có lẽ là từ lần đó tầm mắt hắn càng không rời được nàng, bởi vậy buổi chiều ở trong rừng rậm thấy nàng thần sắc biến đổi hắn khẳng định nàng
có chuyện, quả nhiên, hắn không đoán sai.
Hắn giơ tay vuốt khuôn mặt nàng, có chút chần chừ. Không lẽ cứ để
tiểu nữ nhân đơn thuần đáng yêu bị cuốn vào cuộc đời phức tạp của hắn
sao? Nhưng tựa hồ hắn đã không thể nàng tha nàng.
Cho dù biết rõ như vậy lại nghĩ một đằng làm một nẻo, nhưng mà hắn cố không được, vẫn là hành động đi.
Hắn cúi đầu, hôn trụ môi nàng.
“Tổng tài?” Hắn đột nhiên hôn môi, làm cho Đường Tiểu Oánh thập phần ngạc nhiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn cười hỏi:“Như vậy người khác sẽ hiểu lầm nhiều hơn sao?”
“Đương nhiên!” Nàng cũng vậy.
“Vậy cứ để cho người khác hiểu lầm đi, chúng ta hôn tiếp.” Hắn lại lần nữa che lấy đôi môi đỏ mọng mềm ngọt.
Môi nàng mềm mại đến bất khả tư nghị bộ, thưởng thức hương vị ngọt
ngào này cảm giác tâm mình bị giam cầm đã lâu, một cỗ ấm áp vây quanh,
chậm rãi hòa tan.
Tôn Hạo Trạch đem nàng ôm vào trong ngực hôn thật sâu.
Hắn nghĩ không ra cũng không nghĩ buông tay nàng. Chuyện trước kia
sau này hắn sẽ cùng nàng nói. Từ nay về sau nàng chỉ có thể ở bên cạnh
hắn mà thôi.
Ba! Đường Tiểu Oánh mở công tắc đèn, trong nháy mắt phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
“Tổng tài, mời vào.”
Du lịch ba ngày hai đêm đã chấm dứt, nàng không đi xe về Đài Bắc cùng mọi người mà là ngồi xe của ‘new boyfriend’.
Tuy gọi người yêu là “Tổng tài” có điểm kỳ quái, nhưng nàng gọi đã
quen nên nhất thời không đổi được, Tôn Hạo Trạch cũng không sửa được
nàng. Tạm thời vẫn là để như cũ đi, thuận theo tự nhiên a.
Một giờ sau khi trở lại Đài Bắc, hai người ăn xong bữa tối hắn mới
đưa nàng về nhà. Vốn nàng còn đang suy nghĩ có nên mời hắn vào nhà ngồi
một chút hay không, không nghĩ tới hắn chủ động xách hành lí lên lầu
giúp nàng, cũng liền thuận lý thành chương vào luôn.
“Xem ra Hương Dục mấy ngày nay không ở nhà.” Đồ đạc trong phòng chưa
bị di động quá, điều khiển tivi vẫn đặt ở một góc bàn trà so với lúc
nàng đi vẫn giữ nguyên vị trí.
“Đừng quá lo lắng, cô ấy không phải đã nhắn tin cho em sao?”
“Ân, tổng tài. Anh ngồi đi, để em lấy đồ uống, trà được không?”
“Được.” Tôn Hạo Trạch ngồi xuống sô pha. Hắn nhìn căn nhà trọ một lượt, mặc dù có hơi cũ nhưng thoạt nhìn sạch sẽ sáng sủa.
Một lát sau, Đường Tiểu Oánh bê hai chén trà từ phòng bếp đi ra: “Tổng tài, mời uống.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Tôn Hạo Trạch thấy nàng chuẩn bị ngồi xuống liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh : “Lại đây ngồi bên này.”
“…..” Nàng đứng dậy đi vào bên cạnh hắn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ bởi vì nàng chính là đang thẹn thùng a.
Nhớ lại thứ sáu tuần trước nàng liền cảm thấy tâm tình
của mình giống như làn suối ấm áp. Còn nghĩ rằng tổng tài chán ghét
mình, nào biết hắn thế nhưng lại hôn nàng. Một lần, hai lần, ba lần……
Không đếm được buổi tối đó hắn hôn nàng bao nhiêu lần, hôn nàng đến đầu
óc choáng váng.
Tuy bị hôn choáng váng, đầu óc nặng nề nhưng nàng nghe được hắn nói rất rõ ràng — chúng ta kết giao đi.
Chỉ là những từ đơn giản nhưng hữu lực đã làm cho tâm tình của nàng
từ đáy cốc một đường bay lên, bay lên, bay… thẳng lên trời xanh mây
trắng, mà những khúc