
tình gặp một người ngủ mê, vốn
không biết cậu gấp như thế nào !
“Anh còn chưa có nói cho tôi biết lão đại là ai a ?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng đối phương thấp rủa, sau đó liền
nghe cậu lo lắng quát,“Lão đại chính là Tư Minh Dạ, nhanh đưa cho Tư
Minh Dạ nghe điện thoại !”
Hạ Duy Y rất nhanh cầm điện thoại trong tay đưa ra xa một ít, dù đang mê ngủ cũng bị tiếng rống to kia dọa chạy, đảo mắt nhìn nhìn, không
thấy Tư Minh Dạ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vội vàng kéo thân
thể có chút bủn rủn, nặng nề chạy tới hướng phòng tắm.
“Uy ? Chị dâu nhỏ…” Đối phương rõ ràng rất vội, không thấy cô đáp lại, bên kia điện thoại lại truyền đến vài tiếng thấp rủa.
Hạ Duy Y trực tiếp xoay cửa vọt vào,“Dạ, điện thoại !” Đang mê ngủ cô tự nhiên cũng cảm giác được đối phương lo lắng.
Tư Minh Dạ đưa tay tiếp nhận,“Uy ?”
“Lão đại, đi mau, trong biệt thự bị đặt bom !”
“Cái gì ?” Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh lùng, đưa tay kéo áo tắm mặc lên
người, sau đó kéo Hạ Duy Y hướng ra ngoài, cũng may lúc nãy đã giúp Hạ
Duy Y mặc áo ngủ.
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng ngoan ngoãn chạy theo hắn, đột nhiên nghĩ đến
Lãnh Dạ Bạch, một bên chạy một bên kêu,“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch…”
Lãnh Dạ Bạch nghe cô kêu gấp như vậy, nghĩ cô xảy ra chuyện gì vội
vàng chạy ra, Tư Minh Dạ thấy cậu mặt lạnh phun ra một chữ,“Đi !”
Không nói nhiều lời Lãnh Dạ Bạch liền biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn
hảo Tư Minh Dạ không tính là xa xỉ, tuy rằng tiền nhiều xài không hết
nhưng căn biệt thự lại không tính là rất lớn, chạy đến gara, Lãnh Dạ
Bạch rất nhanh ngồi lên vị trí lái xe, thấy Tư Minh Dạ cùng Hạ Duy Y
ngồi xong lập tức cho xe chạy, lao ra biệt thự.
Thời gian cấp bách cũng chưa kịp hỏi rốt cuộc là bom gì, không biết
uy lực như thế nào, bây giờ chỉ có thể cố gắng rời xa biệt thự.
Tư Minh Dạ quay đầu nhìn về phía Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,“Sợ không ?”
Hạ Duy Y lắc đầu,“Có Dạ ở đây, không sợ !”
Tư Minh Dạ sắc mặt dịu đi một chút, nắm tay nhỏ bé của cô đưa lên môi hôn một cái, cô nếu đã muốn xâm nhập vào cuộc sống của anh, anh sẽ
không cho phép cô thoát ra, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết !
“Dạ, có thanh âm kỳ quái…” Hạ Duy Y còn chưa nói xong, sắc mặt Tư Minh Dạ đã trở nên rất khó coi,“Dừng xe !”
Chết tiệt ! Trên xe cư nhiên cũng có bom, lúc này anh đã không còn
tâm tư suy nghĩ vì sao Hạ Duy Y thính giác nhạy bén như vậy, con ngươi u lam kia tỏa ra sát ý lạnh như băng, nhưng bị anh nhìn đều cảm thấy
giống như dao nhỏ lạnh như băng cắt ở trên người, giống như dưới cái
nhìn chăm chú của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở, đi đời nhà
ma.
“Không được, thắng xe đã bị người ta động thủ !” Lãnh Dạ Bạch yên lặng cũng nghe thấy tiếng tích tích rất nhỏ.
Hết chương 17.
Edit : Phương Thiên Vũ
Thanh âm “tích tích tích” vang lên không ngừng, Tư Minh Dạ đem Hạ Duy Y kéo vào trong lòng, quyết định dặn dò,“Cố gắng giảm tốc độ, nhảy xe
!” Nói xong đã đem cửa xe mở ra, bây giờ cũng không ai biết bom nổ mạnh
như thế nào, chỉ có thể tận lực nắm chặt thời gian.
Dùng sức hôn lên trán Hạ Duy Y một cái, Tư Minh Dạ dịu dàng nói,“Tin anh !”
Hạ Duy Y ôm chặt anh, hôn lại anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nét nghiêm túc khó thấy,“Em không sợ !”
Tiếng tích tích kia dường như càng trở nên dồn dập, Tư Minh Dạ sắc
mặt trầm xuống, không thể đợi nữa,“Nhảy !” Dứt lời ôm chặt Hạ Duy Y,
chân phải dùng sức đạp, chân kia mượn lực lao ra ngoài xe.
“Ầm…”
Một tiếng nổ ầm ầm, Hạ Duy Y cảm giác được hơi thở nóng rực kia, lại
tuyệt không cảm thấy sợ hãi, gắt gao ôm thắt lưng Tư Minh Dạ nhưng nghe
tiếng rên trên đỉnh đầu trong lòng cũng hoảng hốt.
Hai người lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, Hạ Duy Y nhìn trên
người Tư Minh Dạ, sắc mặt tái nhợt kia làm cho cô sợ hãi, thanh âm mang
theo một tia run run,“Dạ…”
Tư Minh Dạ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở miệng có
chút khó khăn,“Ngoan, đừng sợ…” Dứt lời, lại không kiên trì được hôn mê
bất tỉnh.
Lần này rõ ràng chính là có người muốn đẩy Tư Minh Dạ vào chỗ chết,
cho nên mới dùng bom nổ mạnh như thế, mặc dù Tư Minh Dạ thân thủ tốt
nhưng dù sao còn bế một người, tốc độ đương nhiên sẽ giảm.
So với anh Lãnh Dạ Bạch tốt hơn một chút, tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng ít nhất không có ngất xỉu.
Hạ Duy Y nhìn anh nhắm mắt lại, không khóc cũng không nháo, đưa tay ôm thắt lưng của anh, cứ thế nói,“Em không sợ…”
Bốn người rời đi lúc trước rất nhanh đã tìm được bọn họ, nhìn biệt
thự xa xa không việc gì, An Thụy nắm chặt hai đấm, trong mắt tất cả đều
là tự trách.
Trong bệnh viện Lam thị, phòng bệnh siêu xa hoa cao cấp, Hạ Duy Y
lẳng lặng ngồi bên giường, trong lòng ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nửa người
đã bị nhiễm hồng, đó là máu của Tư Minh Dạ, một tay nắm chặt tay Tư Minh Dạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, im lặng đáng sợ.
Lãnh Dạ Bạch đẩy cửa vào thấy cô bộ dáng kia trong mắt đều là lo
lắng, cậu bị thương tuy rằng nhìn qua nghiêm trọng nhưng dưỡng vài ngày
đã có thể xuống giường. Bởi vì cậu cùng Hạ Duy Y quan hệ có vẻ thân nên
bốn người kia mới có thể bảo cậu tới