
Tư, hỏi rất nghiêm túc,“Lam Tư, sao thân thủ của Bùi
Diệc lại tốt hơn tôi ?”
Bùi Diệc đi theo qua,“Liệt, này tôi cũng biết a ! Cậu có thể hỏi tôi !”
Lam Tư nhíu mày, ánh mắt lộ ra mỉm cười,“Rốt cục cũng phát hiện !”
Sắc mặt Nam Cung Liệt lại đen, có ý gì ? Sao giống như đây là chuyện rất bình thường, chỉ có mình anh là không biết ?
Xoay người lại nắm lấy áo Bùi Diệc,“Bùi Diệc, cậu nói rõ cho tôi !”
“Được được ! Tôi từ từ nói cho cậu biết !” Vừa nói vừa kéo cậu ta đến bên giường, Nam Cung Liệt cư nhiên thật sự đi theo cậu ta.
Kiều Bối Nhi không nói gì nhìn hai người, nhẹ giọng nói thầm,“Xem ra
Nam Cung Liệt vĩnh viễn cũng đừng nghĩ trở mình.” Lắc đầu, rất tự giác
kéo Tư Minh Dạ rời đi, quấy rầy người ta thật sự không có đạo đức a.
“Bùi Diệc, cậu làm gì vậy ?” Nam Cung Liệt quay đầu nhìn nhìn phát
hiện mọi người đã đi hết, cũng không suy nghĩ gì, bây giờ điều anh quan
tâm nhất là thân thủ của anh không phải luôn hơn Bùi Diệc sao ? Sao bây
giờ lại đột nhiên phát hiện từ trước tới nay anh luôn sai ?
“Nhanh nói rõ chút đi!” Anh vẫn luôn kiêu ngạo vì thân thủ của mình
kết quả cư nhiên đánh không lại Bùi Diệc, thật khiến người ta buồn bực
mà !
Bùi Diệc giả chết dựa vào người anh vẫn không nhúc nhích, thở
dài,“Cậu cũng không phải không biết mình trước đây có bao nhiêu khó chịu !” Nếu anh không nhường cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không muốn sống mà
tiếp tục luyện, mãi đến khi hơn anh mới thôi.
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị sặc một cái, anh sao lại khó chịu ?
“Liệt… Chuyện kia không phải lỗi của cậu !”
Nghe vậy sắc mặt Nam Cung Liệt có chút tái nhợt, Bùi Diệc thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác. Đáng thương hỏi,“Liệt, thật sự khó có thể
chấp nhận như vậy sao ? Người ta đã là người của cậu, cậu không phải
muốn vứt bỏ tôi chứ ?”
Nam Cung Liệt tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái,“Này có thể
trách tôi sao ? Ai bảo cậu trước đó không đề cập rõ ràng với tôi ?” Xảy
ra thình lình như vậy thật sự khiến người ta khó có thể thích ứng có
biết không ?
Bùi Diệc cúi đầu không nói, nhìn qua có chút mất mát. Nam Cung Liệt
liếc mắt nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói,“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là
không quen !” Thình lình xảy ra thay đổi làm anh có chút trở tay không
kịp, nhưng anh cũng không chán ghét sự thay đổi như vậy. Nếu không chán
ghét, vậy chấp nhận thôi !
Bùi Diệc nhếch môi, anh cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng lời này
vẫn là không nên nói ra thì tốt hơn, nếu không người nào đó lại thẹn quá hóa giận mà nổi bão.
Đưa tay sờ sờ dưới cái gối, lấy ra một cái vòng cổ đưa cho Nam Cung Liệt,“Vật cậu muốn !”
Hết chương 92
Edit : Phương Thiên Vũ
Nam Cung Liệt đưa tay tiếp nhận, “Có công dụng gì ?”
“Có ba cây kim độc và một cái túi khí”
“Chỉ có vậy ?” Nam Cung Liệt rõ ràng không hài lòng.
Bùi Diệc liếc mắt xem thường, “Cậu còn muốn như thế nào nữa ? Không
phải cậu nói càng sớm càng tốt sao ? Thời gian ngắn như vậy, hơn nữa
những thứ kia tuy đầy đủ hết nhưng không có đồ của tôi có thể thuận lợi
sao? Cậu thử xem đi”
Nam Cung Liệt lại nhìn thoáng qua. Quên đi, dù sao so với không có vẫn tốt hơn !
Bùi Diệc không khách sáo hỏi: “Cậu vì sao đối với Viên Viên tốt như
vậy ?” Hiện tại thân phận không còn giống với lúc trước nên anh hỏi câu
đó rất hùng hồn.
Nam Cung Liệt nhìn anh một cái, trầm mặc trong một lát mới nhẹ giọng
nói, “Viên Viên và Tiểu San rất giống nhau, cho nên tôi không thể nhìn
em ấy có chuyện.”
Bùi Diệc thở dài một tiếng, “Tôi hiểu ! Không trốn…”
Nam Cung Liệt nhìn về phía anh, chờ anh nói tiếp nhưng Bùi Diệc lại
cúi đầu hôn trên môi cậu một cái, “Cậu không thể quan tâm cô ấy vượt qua tôi !”
Nam Cung Liệt nhíu mày, ánh mắt lộ ra mỉm cười rồi đưa tay đẩy nhẹ anh ra, “Đi tìm Viên Viên !”
Bùi Diệc bất mãn nói thầm, “Không cần vội như vậy chứ ?”
Kiều Bối Nhi thấy hai người xuất hiện thì nhíu mày, mở miệng liền hỏi, “Nhanh như vậy ?”
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến, “Chị dâu nhỏ…”
Nhìn Nam Cung Liệt đem vòng cổ giao cho Viên Viên, trong mắt Lam Tư khó nén kinh ngạc, Bùi Diệc khi nào thì đại lượng như vậy ?
Bùi Diệc không nhìn sự kinh ngạc của anh, có chút nhàm chán hỏi “Hôm nay không có việc gì sao ?”
Không thể không nói anh thật sự là miệng quạ nha, nói có chuyện liền
có chuyện. Giống như đáp lại lời của anh, toàn bộ đèn trong phòng khách
nháy mắt liền tắt hết, đưa năm ngón tay lên cũng không thấy. Sau đó liền nghe thấy một trận thanh âm của cơ quan chuyển động, Kiều Bối Nhi rõ
ràng cảm giác được không gian đang thu nhỏ.
Đợi cho thanh âm hoàn toàn dừng lại, mọi người sờ sờ chung quanh thì
xác định chỉ có hơn mười mét vuông, Kiều Bối Nhi không biết này lại là
khảo nghiệm gì. Tuy là không gian nhỏ nhưng không khí lại không bị bí,
như vậy không có khả năng muốn khảo nghiệm năng lực nín thở của bọn họ,
trong bọn họ hình như cũng không có người sợ tối, như vậy nhất định còn
có cái khác.
“A…” Viên Viên đột nhiên kêu lên, “Anh trai… Có rắn !” Viên Viên
trước đây đã bị rắn cắn cho nên rất sợ rắn, đối với rắn cũng vô cùng
nhạy cảm, nghe được tiếng “tê tê”