
Nếu tôi không cẩn thận đáp ứng cậu như vậy thì đương nhiên tôi sẽ không quỵt nợ !”
Không nghĩ tới Bùi Diệc nói chuyện tốt như vậy, Nam Cung Liệt khó
hiểu nhìn cậu ta một cái, anh còn tưởng cần phải đe dọa một phen chứ !
[Vũ : âm mưu, âm mưu đấy anh Liệt ớiiiiiiiiiii'>
Lam Tư lắc đầu nhìn Nam Cung Liệt, bị tính kế cư nhiên một chút cũng không phát hiện, thật đáng để đồng tình mà !
Kiều Bối Nhi đến bên tai Tư Minh Dạ, dùng thanh âm chỉ có hai người
nghe,“Nam Cung Liệt ngốc như vậy sao có thể ngồi lên vị trí tứ đại đường chủ ?”
Tư Minh Dạ cười cười, nhẹ giọng phun ra bốn chữ,“Trong cuộc người mê !”
Đột nhiên cảnh tượng trong nhà ăn thay đổi. Mây đen dầy đặc, tia chớp cứ lóe trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tư Minh Dạ biến sắc,
vội vàng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, Kiều Bối Nhi lắc đầu nhìn anh,“Không có việc gì !”
Tư Minh Dạ đưa tay ôm lấy cô, híp mắt nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất
hiện. Này cũng không phải sét đánh thật sự mà là vách tường bốn phía của nhà ăn toàn bộ biến thành màn hình, một trận bão táp này cũng không có
gì nguy hiểm nhưng đối với người có tâm lý bóng ma lại khác, đây là tra
tấn tinh thần !
Này căn bản chính là nhằm vào Kiều Bối Nhi mà đến, vì sao đối phương lại biết cô sợ sét đánh chứ ?
Kiều Bối Nhi cũng đang nghĩ đến vấn đề này, cô sớm đã vượt qua chướng ngại tâm lý, chỉ có lúc mất trí nhớ mới lại xông ra, và cũng chỉ có Tư
Minh Dạ biết a !
Cảnh tượng bão táp duy trì nửa giờ, sau đó thì biến mất, nhà ăn khôi phục như lúc ban đầu.
Bùi Diệc nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ có chút lãnh, lại nhìn Kiều Bối Nhi
cau mày, hỏi,“Chị dâu nhỏ sợ sét đánh ?” Tuy hiện tại không nhìn ra Kiều Bối Nhi có bộ dáng sợ hãi nhưng nhìn sắc mặt lão đại khó coi liền biết. Lúc này nhất định là nhằm vào chị dâu nhỏ, chỉ để gió to nửa giờ nhưng
không có nguy hiểm khác, anh chỉ có thể nghĩ nguyên nhân như vậy.
Kiều Bối Nhi cười cười,“Trước kia sợ !”
Bùi Diệc nhíu mày, nhịn không được liếc mắt nhìn Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt có chút khó hiểu,“Làm sao vậy ?” Nhìn anh làm gì ?
“Không có việc gì !”
Nam Cung Liệt cảm thấy khó hiểu, Bùi Diệc lại có chút lo lắng, nếu đã nhằm vào chị dâu nhỏ thì khó đảm bảo sẽ không nhằm vào Liệt. Nhìn bộ
dáng chị dâu nhỏ vốn đã sớm vượt qua tâm lý bóng ma nhưng Liệt… chuyện
đó từ đầu đến cuối cậu ta không bỏ xuống được !
Sau đó không có xảy ra chuyện gì nữa, ban ngày trôi qua bình an.
Tư Minh Dạ cách xa ở phía trước đột nhiên mở miệng, “Buổi tối cẩn thận một chút !” Anh cảm giác buổi tối còn có chuyện.
Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn Viên Viên, sau đó kéo Bùi Diệc trở về phòng, nghiêm trọng nói,“Giúp tôi một việc !”
…
“Hả ?” Nam Cung Liệt trừng mắt nhìn, sau đó hiểu ý của cậu ta không
khỏi xem thường,“Không phải cậu cũng bị chị dâu nhỏ ảnh hưởng chứ ? Tôi
làm sao có thể yêu Viên Viên, Viên Viên và Bảo Nhi giống nhau !”
“Giống nhau sao ?” Bùi Diệc nhẹ giọng hỏi, thật sự giống nhau sao ?
Mọi người đều có thể cảm giác được anh đối với Viên Viên thật khác !
Nam Cung Liệt nhìn sắc mặt của cậu ta, đưa tay ôm vai cậu,“Diệc, cậu sẽ không không giúp chứ ?”
“Nếu tôi không giúp ?”
“Không phải cậu chứ ?” Nam Cung Liệt giật mình nhìn cậu ta,“Thật sự
không giúp ?” Thấy Bùi Diệc không nói gì, Nam Cung Liệt nhíu mày hỏi
“Diệc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Cậu… Rất kỳ quái !”
“Cốc cốc…”
Bùi Diệc mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại bị tiếng đập cửa cắt
ngang. Nam Cung Liệt đưa tay mở cửa phòng thấy Viên Viên ngoài cửa, lại
nhìn phía sau cô, sắc mặt âm trầm,“Viên Viên, sao chỉ có một mình em ?
Bảo Nhi đâu ?”
Nhìn bộ dáng cậu ta lo lắng, sắc mặt Bùi Diệc càng lúc càng khó coi, đột nhiên nói,“Tôi đi ra ngoài một chút !”
Nam Cung Liệt nhìn về phía anh, sửng sốt một chút rồi chợt đưa tay
kéo anh lại,“Diệc ?” Anh không biết Bùi Diệc làm sao nhưng bây giờ nhìn
qua anh thật không ổn, xem ra bọn họ cần phải nói chuyện cho rõ.
Quay đầu nhìn về phía Viên Viên hỏi,“Viên Viên, em có chuyện gì ?”
Bùi Diệc cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, kéo anh không cho anh
đi nhưng chỉ lo người khác hoàn toàn không để ý tới anh. Này xem như là
thế nào đây ?
Viên Viên nhìn Nam Cung Liệt lại nhìn Bùi Diệc, cảm thấy không khí là lạ. Nhưng lại không biết kì quái thế nào, cuối cùng có chút buồn bực
nói,“Anh Liệt, em muốn nói cho anh biết em không có bị thương, là Bảo
Nhi bảo em gạt anh !” Đứa nhỏ hiền lành, tuy Nam Cung Liệt không tới
thăm cô, cô có chút buồn bực nhưng cô lừa Nam Cung Liệt, trong lòng luôn có chút chột dạ.
“A ?” Nam Cung Liệt trừng lớn mắt. Lừa anh ? Nam Cung Liệt buồn bực,
này xem như là thế nào đây ? Bảo Nhi rốt cuộc đang làm những gì ? Tình
hình như bây giờ em ấy còn có tâm tình nói đùa được sao !
Viên Viên thở ra một hơi,“Được rồi ! Em muốn nói chính là chuyện này, em đi về trước !”
“Chờ một chút !” Nam Cung Liệt gọi cô lại,“Anh bảo Danny tới đón em,
lần sau đừng đi lại một mình !” Nói xong liền lấy điện thoại gọi cho
Danny · Rock.
Viên Viên rất buồn bực, vốn thân thủ của cô cũng xem như không tệ
nhưng sao trong nhóm người này lại thành kém cỏi nhất chứ ? Nh