XtGem Forum catalog
Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323412

Bình chọn: 10.00/10/341 lượt.

Hạ Vũ Thiên mở ngăn kéo lấy ra một bộ đồ ngủ ném lại cho Lâm Viễn. “Thay cái này.”

Lâm Viễn cầm lên, nhẹ nhàng thở hắt, may mà không phải bằng tơ tằm, chỉ là áo ngủ bình thường chất liệu khá tốt nên anh khoác luôn qua vai.

Mày Hạ Vũ Thiên nhíu lại, anh đi qua lột áo của Lâm Viễn xuống.

“A!” Lâm Viễn lùi lùi vào trong giường. “Anh làm gì đó? Không phải đã bảo sẽ không rờ mó gì mà?”

Hạ Vũ Thiên lườm. “Áo ngủ phải mặc cùng màu với quần lót.”

“Tôi không bệnh đến thế.” Lâm Viễn bĩu môi, cằm bỗng bị Hạ Vũ Thiên nắm lấy. Giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Sáng mai cậu phải mặc như vậy nằm trên giường của tôi, để mấy người giúp việc trong nhà thấy tôi với cậu ngủ qua đêm, nhớ chưa?”

Lâm Viễn nuốt nước miếng. “Sáng sớm mai sao? Tôi không dậy được.”

“Cậu khỏi cần lo chuyện ấy, tôi sẽ đánh thức cậu.” Hạ Vũ Thiên buông cằm anh ra. “Nhưng trước đó mặc đồ vào đi, hơn nữa…” nói tới đây, Hạ Vũ Thiên thuận tay đẩy Lâm Viễn xuống giường, bắt đầu liếm mút cổ và ngực của anh.

“Anh làm gì thế?” Lâm Viễn cau có đẩy Hạ Vũ Thiên ra.

“Tạo vết tích!” Hạ Vũ Thiên vừa nói vừa hôn, gặp phải sự phản kháng của Lâm Viễn bèn kêu to, “Khoá!”

Cái còng tay thần kỳ vạn năng ngay tức thì ngăn Lâm Viễn lại, Lâm Viễn khóc thầm chỉ có thể mặc Hạ Vũ Thiên áp đảo trên giường, trơ mắt coi anh ta hôn lần lượt từ ngực, bụng đến tận đùi làm thành một đường.

Hôn xong, Hạ Vũ Thiên bỏ Lâm Viễn ra. Lâm Viễn bực bội đẩy anh ta, mắng, “Ghê quá!”

Hạ Vũ Thiên ngồi bên giường, nhìn ngó qua qua rồi hỏi, “Làn da cậu được lắm, đã từng để người ta chạm vào chưa?”

“Ông cóc thích đồng tính.” Lâm Viễn trợn mắt. “Ông đây giữ thân như ngọc!”

“Có muốn thử chút không?” Hạ Vũ Thiên cười cười xoa xoa vai Lâm Viễn. “Tôi là dân chuyên nghiệp đó, tôi không ngại nếm thử hương vị của cậu đâu.”

“Ai mà thèm!” Lâm Viễn khinh bỉ. “Ông chỉ ngủ cùng người ông yêu!” nói xong đạp thẳng Hạ Vũ Thiên xuống. “Cút! Đừng làm vướng chân ông!”

Hạ Vũ Thiên từ dưới đất nói với lên. “Tôi ở phòng bên sẽ tạo tiếng động để che mắt một số kẻ đến nghe ngóng.” rồi xoay mình về phòng.

Lâm Viễn muốn biết Hạ Vũ Thiên sẽ tạo ra thanh âm gì, đột nhiên, từ cách vách truyền đến một trận thở dốc rên rỉ mờ ám vô cùng còn có tiếng kẽo kẹt sởn gai ốc từ cái giường.

Lâm Viễn lại gần cửa, mở ra thì thấy Hạ Vũ Thiên tựa vào giường xem sổ sách, trên bàn là laptop đang chạy một đoạn phim, âm thanh là từ cuộn phim kia phát ra…

Hạ Vũ Thiên ngước lên thấy Lâm Viễn mắt to như đèn pha đang theo dõi hình ảnh hai người đàn ông khoả thân quấn lấy nhau trên màn hình. Hạ Vũ Thiên thích thú hỏi, “Có muốn thử không? Quan hệ đồng tính sướng như lên mây đó nha.”

“Miễn đi!” Lâm Viễn vội vã đóng sầm cửa lại, hoảng loạn nhảy lên giường… Chẳng còn tâm trí chơi chiếc gì nữa, anh đi ngủ sớm, mong ngóng sáng mai mau tới, có thể qua bệnh viện của Lý Cố. Lần đầu tiên trong đời anh hy vọng được đi làm đến vậy.

Dần dà, không gian chìm vào tĩnh mịch, Lâm Viễn ngà ngà đi vào giấc ngủ.



Rạng sáng, Hạ Vũ Thiên mở cửa bước vào, thoáng chau mày thấy Lâm Viễn mặc cái áo ngủ thoáng mát kia lộ ra khuôn ngực. Tư thế tuy hơi khó coi nhưng với vẻ ngoài ưa nhìn, đường nét tinh xảo cùng dáng người mảnh khảnh, Lâm Viễn dẫu làm gì cũng đều đem lại cảm giác thuận mắt. Làn da trắng bóc với những vết hôn tối qua càng khiến anh quyến rũ mê người.

Hạ Vũ Thiên tiến tới, nhân lúc Lâm Viễn đang ngủ say bèn tỉ mỉ quan sát đường nét trên khuôn mặt anh… Không thể phủ nhận, Lâm Viễn cực kỳ anh tuấn. Với điều kiện như vậy, chắc cũng đủ để thắng trận này.

Nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên bế anh về phòng mình, thả anh xuống giường, dịu dàng vuốt tóc anh, vừa lòng nằm xuống nhắm mắt lại.

Khi Lâm Viễn tỉnh lại, thấy ngực nằng nặng. Mở mắt, trước mặt anh có một người… lắc lắc đầu, rõ ràng có người, chính là Hạ Vũ Thiên kia.

“A…” Lâm Viễn hít một hơi lạnh, chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Vũ Thiên bịt lại ra lệnh, “Đừng nói gì, phối hợp một chút.”

Lâm Viễn há hốc mồm thoáng sửng sốt. “Phối… phối hợp cái gì?”

Hạ Vũ Thiên mở áo ngủ của anh ra, để eo và chân anh đều hiển hiện. “Cứ thế ngủ đi, nhớ rõ phải giả đò mệt đứ đừ, dù có chuyện gì cũng đừng mở mắt.”

Lâm Viễn tròn mắt – cái quái gì đang diễn ra thế này?

Đúng lúc ấy, từ bên ngoài có tiếng đập cửa nhè nhẹ. Trước khi đứng lên đi vào phòng tắm, Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn. “Nhắm mắt lại, không diễn cho tốt thì liệu hồn.”

Lâm Viễn nghĩ tới nghĩ lui, thôi cứ ngủ đi, kệ nó.

Quả nhiên tiếng đập cửa sau một hồi thì ngừng lại, cánh cửa chuyển động rất khẽ.

Mắt Lâm Viễn đang nhắm nên anh không biết ai đang vào, chỉ thắc mắc đại thiếu gia Hạ Vũ Thiên đi ngủ hay tắm đều không đóng cửa hay sao.

“Hừ…” người bước vào lấm la lấm lét kêu lên một tiếng, sau ấy, Lâm Viễn có cảm giác người này đang tiến lại gần. Vạn nhất vị nhân huynh này trong tay thủ sẵn con dao, chẳng lẽ cũng không chống cự mà cứ để anh ta xọc cho một phát?

Đầu Lâm Viễn căng như dây đàn, chợt thấy như có bàn tay ấm áp mơn man cẳng chân mình rồi dần dần sờ lên trên một tý lại một tý, Lâm Viễn cảm thấy ngưa ngứa nhưng không dám giãy giụa, Hạ Vũ T