
một nhà bếp nhỏ.
Phòng khách nho nhỏ, sô pha, bàn trà, TV và thảm, toàn những thứ thiết yếu trong cuộc sống của Lâm Viễn. Trên sô pha la liệt mấy gói khoai tây chiên chưa mở, cửa sổ ngay gần đó, ngồi ở góc độ này có thể phơi nắng.
Hạ Vũ Thiên đi một lượt qua phòng khách, rồi đến phòng ngủ. Phòng ngủ đơn bạc, một chiếc giường lớn, một cái tủ quần áo, không còn gì khác. Đầu giường có hai khung ảnh nhỏ, Hạ Vũ Thiên cầm lên, ảnh đã bị lấy đi, anh biết một là tấm ảnh người mẹ Lâm Viễn hết mực quý trọng luôn mang bên mình. Còn lại không rõ.
Hạ Vũ Thiên cười bản thân mình, anh ngồi xuống bên giường, cái kia chắc là ảnh Mao Mao, không thể nào là ảnh của anh.
Tiêu Thuỵ hỏi, “Này, có đi bắt cậu ta không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thuỵ. “Lần này cảm ơn cậu, cậu có thể đi, đừng làm phiền Lâm Viễn.”
Tiêu Thuỵ chớp mắt. “Cứ để thế?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, cởi giầy, dựa vào giường lật xem quyển truyện tranh Lâm Viễn để ở đầu giường, Mao Mao cũng nhảy lên, tựa vào người anh.
“Để vậy sao?” vẻ mặt Tiêu Thuỵ tỏ ra khiếp sợ.
Hạ Vũ Thiên vẫn giữ thái độ như cũ nói với A Ba đang mắt chữ A mồm chữ O, “Ngồi xuống, nói cho tôi cuộc sống gần đây của Lâm Viễn.”
A Ba lưỡng lự đoạn ngồi xuống, thuật lại tình hình của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lẳng lặng lắng nghe. Tiêu Thuỵ tức tối ngồi trên sô pha phòng khách… Lâm Viễn, đừng có để tôi lại thấy mặt cậu, bằng không tôi sẽ bóp chết cậu!
Lâm Viễn bất an run run ngồi ở sô pha ăn sủi cảo, không buồn xem tỉ số trận đấu, anh bắt đầu tính đến chuyện vượt biên chạy trốn.
Lúc này, di động vang lên pi pi pi báo hiệu có tin nhắn. Lâm Viễn cầm lên xem – số của Hạ Vũ Thiên, mặt lập tức như đưa đám, ôm gối lăn lộn. “Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc, trăm phần trăm là tin đe doạ, bảo mình coi chừng cái mạng.”
Nơm nớp lo sợ mở ra, chỉ thấy trên đó ngắn ngủn ba chữ – “Tôi yêu cậu.”
Lâm Viễn nhìn ba chữ kia, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là – phải chăng mình ăn nhầm cái gì bậy bạ rồi? Lại nghĩ rất có thể đùa dai thôi, cuối cùng cho rằng… Hạ Vũ Thiên trúng gió? Cuối cùng của cuối cùng, Lâm Viễn vẫn chưa hiểu mô tê gì, cứ thấy khó chịu trong lòng, mà vì sao lại khó chịu anh cũng không biết, tóm lại ba chữ này còn đáng sợ hơn việc kề dao vào cổ, thành thử toàn thân trở nên bí bách.
Trầm ngâm nửa ngày, Lâm Viễn quẳng di động xuống, ôm gối xoay người đánh một giấc, miệng lẩm bẩm, “Hứ, lâu không gặp càng ngày càng có vấn đề.”
Hạ Vũ Thiên tựa trên cái giường đôi trong phòng Lâm Viễn, Mao Mao ngồi bên, ngoe nguẩy cái đuôi, hình như nó ngửi thấy mùi của Lâm Viễn nên rất vui.
Hạ Vũ Thiên vuốt ve cổ Mao Mao. “Có muốn gặp cậu ấy không?”
Mao Mao nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, có lẽ chẳng hiểu anh nói gì.
“Tao đoán được cậu ấy ở đâu.” Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài. “Hôm qua chắc ở ngay tại quán kem của Tiểu Dịch.”
Mao Mao âu một tiếng, hưng phấn vẫy đuôi.
“Đi gặp cậu ấy như thế nào đây?” Hạ Vũ Thiên hỏi Mao Mao. “Có khi cậu ấy đang chuẩn bị thoát thân.”
Mao Mao nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, ra vẻ khó xử.
“Nhưng với trí thông minh của cậu ấy, chắc cũng hiểu, một khi tao đã biết cậu ấy còn sống thì có chạy đằng trời.” Hạ Vũ Thiên nhấc chân, lầm bầm. “Nhưng mà… mày nói xem nếu cậu ấy không để ý đến tao nữa, thì tao cũng chẳng còn cách nào khác, phải không?”
Mao Mao hừ hừ, chợt mất hứng.
“Nếu tao nghĩ cách gì tiếp cận cậu ấy thì sao nhỉ?” Hạ Vũ Thiên cười hỏi. “Cậu ấy có cảm thấy tao mèo lại hoàn mèo, cả đời chỉ biết dùng thủ đoạn?”
Mao Mao vẫy vẫy đuôi, đưa mắt ngó Hạ Vũ Thiên.
“Tao muốn cậu ấy trở về bên cạnh mình.” Hạ Vũ Thiên tiếp tục tâm tình với Mao Mao. “Cậu ấy sẽ không chịu cho mà xem…Cứ thúc ép dụ dỗ sẽ làm cậu ấy nhớ lại chuyện xưa, nhớ đến trò “nước mắt cá sấu” của tao, cậu ấy sẽ không tin. Hiện giờ chẳng còn nguy hiểm nữa, tao ngay cả anh hùng cứu… ai da, xem như mỹ nhân đi… cũng không có cơ hội. Mày nói xem phải làm sao? Thật sự đi vào ngõ cụt rồi.”
Mao Mao oẳng oẳng mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn chủ.
“Mày có nhớ cậu ấy không?” Hạ Vũ Thiên hỏi. “Đưa mày đến chỗ cậu ấy nhé?”
Mao Mao vẫy đuôi, âu một tiếng.
“Cậu ấy sẽ nghĩ tao dùng quỷ kế để tiếp cận mình.” Hạ Vũ Thiên rầu rĩ. “Nhưng để tiếp cận cậu ấy mà không cần đến quỷ kế thì hơi khó nhằn…”
“Này.” Tiêu Thuỵ dựa vào cửa rống. “Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên sao? Từ bao giờ học được khả năng nói chuyện với chó vậy? Hạ Vũ Thiên mà cũng có ngày thủ thỉ cằn nhằn lải nhải thế sao, anh má nó uống nhầm thuốc hả?!”
Hạ Vũ Thiên giương mắt. “Sao vẫn còn ở đây?”
Tiêu Thuỵ thở dài. “Anh còn chút lương tâm không hả, tôi giúp anh tìm được Lâm Viễn đó!”
Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Cảm ơn.”
Khoé miệng Tiêu Thuỵ run rẩy, hai tiếng “cảm ơn” này báu bổ thật, lại ngó ngó Hạ Vũ Thiên. Tiêu Thuỵ đi tới ngồi bên cạnh anh. “Tiếp theo anh tính sao?”
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói, “Không biết.”
“Vừa nãy anh nhắn tin gì cho cậu ta đó?” Tiêu Thuỵ tò mò.
“Thổ lộ.” Hạ Vũ Thiên nói bâng quơ. “Bảo tôi yêu cậu ấy.”
Tiêu Thuỵ chết đứng, mắt mở to trừng Hạ Vũ Thiên. “Anh trước kia đã từng nói câu đó sao? Kể cả mẹ anh…”
Hạ Vũ Thiên nhớ lại đáp,