XtGem Forum catalog
Ác Điêu

Ác Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322280

Bình chọn: 7.5.00/10/228 lượt.

i, trong mắt hắn như có lửa phun ra.

Cho dù bị rủa hình không thuộc mình, phải lưu lạc thế gian, hắn vẫn tâm cao khí ngạo, không ai bì nổi, chưa từng có người nào đối đãi như thế với

hắn.

Nữ nhân này phải bị giáo huấn mới được.

"Ngươi có biết đem nam nhân chọc giận, sẽ có kết cục gì sao? Thủ Kiếm", lau đi nước bọt trên mặt, hắn âm trầm mở miệng.

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Nàng lạnh lùng thốt.

Hắn bị chọc giận, dục hỏa giữa hai chân đã sớm cương cứng, lúc đầu tính hảo hảo chơi đùa nàng, hiện tại hắn không nhẫn nại nữa.

"Ngươi đã không muốn vui đùa, vậy liền trực tiếp đi...", hắn cười, dùng pháp

lực chế trụ cổ tay của nàng, đem cả người nàng đặt lên bàn, sau đó kéo

đai lưng, cởi bỏ quần của mình rồi lại văn mở hai đùi ngọc trắng dài.

Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, còn không kịp mở miệng bảo hắn ngưng lại, hắn đã nâng mông của nàng lên, tiến vào chiếm giữ u cốc ẩm ướt, nóng rực

của nàng.

"Phụng Thao Thiên......" Nàng chấn động toàn thân, phẫn hận lớn tiếng kêu.

"Trời ạ...... Ngươi...... Nóng quá......" Hắn mê say nheo lại hai mắt.

"Tên súc sinh chết tiệt này, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn", nàng đỏ hồng hai mắt, điên cuồng gào thét.

"Tốt, chờ ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta rồi nói sau..."

Nàng cắn chặt hàm răng, thừa nhận loại sỉ nhục trước giờ chưa từng có, quyết định xem mọi thứ trước mắt chỉ như ác mộng, chờ về sau, về sau...nàng

sẽ trả lại cho hắn gấp đôi nỗi nhục nàng nhận hôm nay.

Tuy rằng

nàng phẫn nộ gào thét, thân thể của hắn lại như bị trúng tà, phản ứng

được khơi mào, hắn đem thân thể tinh tráng, rắn chắc mãnh liệt xâm nhập

ra vào, làm cho thân thể nàng như có gợn sóng, cảm giác đau đớn cùng

khoái hoạt làm nàng mê man, chìm đắm trong địa ngục luân hãm...

"A......"

Nàng nghe thấy tiếng nữ nhân rên lên, mấy giây sau mới phát hiện thanh âm dâm đãng đó là do mình phát ra.

Nàng cả kinh, mở to mắt nhìn thấy Phụng Thao Thiên đang mỉm cười nhìn nàng.

Cười đến giống ma quỷ......

"Thanh âm rên rỉ của ngươi thật dễ nghe...", hơi thở của hắn đã trở nên nặng nề

Nàng bị chính thân thể của mình phản bội, đả kích không nhỏ, nhất thời thất thần.

Hắn khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống, cuồng dã không ngừng hôn môi của

nàng. Thân thể hai người chặt chẽ kết hợp với nhau, hòa hợp lần nhau như cùng trong biển sóng dập dồn, tiết tấu rõ ràng lại triền miên gắn bó,

hài hòa kết thành một thể...

Dục hỏa đốt người cũng thiêu đốt

hết thảy chung quanh, ngay khi đạt đến cao trào, suy nghĩ phân tán, mọi

cảm giác đều rời rạc chỉ nghe bên tai tiếng hắn thở nhanh, còn có một

cảnh mộng...

Trong mộng, cũng có một nam nhân như thế ôm nàng.

Trong mộng, nàng càng thêm phóng đãng tùy ý người nọ lần lượt giữ lấy nàng.

Hình ảnh mơ hồ, chợt lóe rồi biến mất......

Nàng cũng không có cơ hội nghĩ tiếp, thân thể tựa như bị lửa đốt, trong khoảnh khoắc cực lạc đã phá vỡ ý thức của nàng.

Mộng, đã ở trong khoảnh khắc bị hắc ám cắn nuốt.

Hơi thở nóng rực phả lên mặt Thủ Kiếm, làm nàng từ trong mộng tỉnh lại, mở to mắt lấp tức nhìn thấy một đôi mắt sáng rực khác.

Ánh mắt của Phụng Thao Thiên.

Nàng kinh hãi, đưa tay đẩy hắn ra, muốn chạy trốn nhưng còn chưa kịp xoay

người đã bị hắn gắt gao chận lại, hai tay bị chế, cả người dường như bị

hắn ôm lấy.

Nàng cùng hắn, toàn thân trần trụi.

Trong phòng, tràn ngập mùi vị nam nữ giao hoan.

Hảo trầm, hảo buồn.

"Buông tay!" Nàng lệ xích, lạnh lẽo trừng mắt hắn.

"Không." Hắn cười khẽ.

"Ngươi giỡn còn chưa đủ sao?", nàng trong lòng lại thấy ảo não, trốn thế nào cũng không thoát lòng bàn tay của hắn.

"Ngươi này chỉ súc sinh, còn ngoạn không đủ sao?" Nàng đánh trong lòng cảm

thấy tư đau lòng ác, lại như thế nào cũng trốn không thoát tay hắn lòng

bàn tay.

Đã vài ngày trôi qua?

Nàng không rò, chỉ biết

từ ngày hắn chiếm đoạt thân thể của nàng cũng không buông nàng ra, mà

lại khóa nàng trên gường lớn, khóa bên dưới người hắn, chẳng phân biệt

là ngày hay đêm, không ngừng âu yếm đùa giỡn nàng, có khi ôn nhu, có khi cường ngạnh...lần lượt xâm nhập nàng, khi dễ nàng, giống như muốn đem

nàng đùa giỡn cho đến chết mới thôi.

Nhưng bị hắn chà đạp như

vậy mà nàng không chết, thậm chí thân thể còn như bị tẩu hỏa nhập ma, dễ dàng bị hắn đùa nghịch, theo ngón tay khiêu khích của hắn, theo hơi

thở, theo nụ hôn nồng nàng của hắn mà điên cuồng phóng đãng theo, cùng

hắn đạt đến cao trào kích tình, sau đó tỉnh lại trong lòng hắn, không

ngừng lặp lại...

Đói bụng, hắn bắt buộc nàng ăn đồ ăn Tước nhi mang đến, mệt mỏi hắn ôm nàng cùng ngủ, tỉnh hắn lại cùng nàng giao hoan...

Nàng trở thành sở hữu độc chiếm của hắn, làm sao cũng không đi được, thống khổ vạn phần lại không có cách nào.

Thẳng thắn mà nói so với dùng một kiếm giết nàng còn khó hơn, nhưng nàng nhẫn.

Thân thể chịu nhục, nàng muốn chờ thời cơ đề giết hắn, mang đầu của hắn về gặp Ngọc Hoàng.

Phụng Thao Thiên nhìn chằm chằm nàng, cười.

Nữ nhân này khá lắm, cho dù yếu thế đến mức này nhưng cặp mắt xinh đẹp vốn luôn giấu trong mặt nạ bảo hộ kia