
lại mắt, hướng của nàng bên tai thổi khí, liếm làm
nàng phấn nộn vành tai.
Nàng tức giận cắn nhanh môi dưới, cố gắng ngăn cản không phát ra khoái cảm, kiên quyết không bật lên bất cứ âm thanh gì.
Hô hấp của nàng càng lúc càng dồn dập, thân hình tuyết trắng phủ một lớp mồ hôi như bạc.
"Ngươi ở trước mặt hắn cũng phản ứng mãnh liệt như vậy sao?", thanh âm của hắn vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.
"Đình chỉ...... Dừng lại......" Nàng hai gò má ửng hồng, run giọng.
"Nhìn xem ngươi, ở trong tay ta cháy...... Tòng Dung, hắn cũng xem qua bộ
dáng này của ngươi sao?", hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt kiều mỵ của nàng,
bị lòng đố kỵ thiêu cháy mỗi một tế bào thần kinh.
"Đủ......" Nàng chịu không nổi ngửa đầu hô to, thắt lưng và mông càng không ngừng run run.
Xem nàng dục hỏa đốt người, hắn cũng tình dục khó nhịn, thét lớn một tiếng, rốt cuộc chống đỡ không được, ở nàng phóng thích nháy mắt, vừa mới vùi
vào nàng trong cơ thể.
"A...... Ta muốn ngươi, ngươi chỉ có thể
là người của ta...... Nhớ kỹ...... Chỉ có thể là nữ nhân của ta...... Là của ta......" Hắn cũng đứng dậy, vẫn chưa phát giác ý định độc chiếm
nàng của mình đã trở nên mãnh liệt dị thường, vận động kịch liệt trong
nhu huyệt của nàng, cùng nàng kết hợp chặt chẽ một chỗ.
Ngươi chỉ có thể là nữ nhân của ta......
Những lời này quanh quẩn ở Thủ Kiếm trong tai, như thế xa xôi lại quen thuộc, nàng cảm thấy phù phiếm, cảm thấy trướng đau, lại cảm thấy giải phóng,
sau đó, hoàn toàn không có đạo lý, nàng thế nhưng lại lệ nóng tràn
mi......
Chính là, nàng không rảnh đi suy tư chính mình vì sao
rơi lệ, liền lâm vào cảm giác mê đắm dâng cao, rốt cuộc bùng nổ thành
một đoàn tinh quang, đem nàng đốt cháy...
"A......" Nàng rên rỉ, ý thức lại phân tán.
"Không được, ta không cho phép ngươi hôn mê, ta muốn ngươi tỉnh, nhìn đầy đủ
cảm thụ của ta" hắn cuồng phách nói xong, trực tiếp hôn môi của nàng,
tiếp năng lượng cho nàng.
Khí tức nóng rực lập tức tràn đầy
trong cơ thể nàng, làm cho cả người suy yếu của nàng chấn động, hai mắt
mở to, lần đầu tiên cảm giác được phần cứng rắn của hắn ở trong cơ thể
nàng, cũng thanh tỉnh mà đối diện thân thể mình đang kịch liệt đáp lại
hắn.
Giống như cam tâm bị đoạt lấy, nàng lấy tư thái cực kỳ
phóng đãng nghênh hướng hắn xâm lược, đong đưa theo hắn, thở gấp không
ngừng.
"A!" Hắn toàn thân một trận rung động, phát ra gầm nhẹ.
Thời không, có một lát lần lượt thay đổi, nàng còn dừng ở mộng cùng sự thật
bên cạnh, trong đầu chỉ vội vàng xẹt qua hé ra mơ hồ thoát phá mặt......
Khi kích tình trào dâng qua đi, nàng mới như từ trên cao rơi
xuống, trở lại thực tếm khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên đẩy hắn ra, mềm
mại tránh sang một bên.
"Ngươi thật nhập tâm, mỗi lần đều vì cao trào mà hôn mê, Tòng Dung hắn có thể cho ngươi đạt đến khoái cảm như
thế sao?", hắn lộ ra biểu tình thắng lợi, thỏa mãn, vẻ mặt tràn đầy đắc
ý.
Thủ Kiếm mình chán ghét nhắm hai mắt, cắn răng không nói.
Hắn thấy nàng trần trụi nằm, tóc dài rối tung xõa ra, thân thể tuyết trắng
đối lập với sàn giường mày đen tạo nên sự khêu gợi mãnh liệt, tứ chi vì
tập kiếm mà thon dài, đường cong lung linh có thể làm tê liệt ý chí nam
nhi, hơn nữa gương mặt lại thanh tú bức người, mị lực của nàng dường như không ai chống cự được.
Nhịn không được vuốt ve mái tóc rối tung của nàng, phát hiện ra khóe mắt nàng có nước mắt.
"Ngươi khóc? Vì sao? Vì không bảo vệ được thân mình cho Tòng Dung sao?", hắn xoay người ngối dậy, không hiểu vì sao lại giận.
"Ngươi câm miệng cho ta." Nàng ngẩng đầu lên rống giận.
"Hừ, ngươi còn trông cậy việc trở về bên Tòng Dung sao? Trước khi ta chơi đùa chán, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ"
Nếu Thủ Kiếm thật là nữ nhân của Tòng Dung, hắn càng không thể dễ dàng buông tha cho nàng.
Hắn xoay người, nâng cằm của nàng lên, bắt buộc nàng phải đối diện với mình.
"Từ giờ trở đi, ngươi chính là lợi thế để ta đối phó Tòng Dung, ngươi chờ
xem ta sẽ đối phó với bọn họ thế nào, ta sẽ phá hủy hết thảy bọn họ, sau đó lại lần nữa đoạt lại ngôi hoàng đế của ta...Trước các ngươi tưởng có thể hàng phục được ta, giờ đến lượt ta hàng phục các ngươi..."
"Chỉ bằng một mình ngươi?Hừ, nếu ngươi không quá tự đại thì chính là hoàn
toàn không rõ tình thế...", nàng trừng mắt, lạnh lùng phản bác.
"Rất nhanh, ngươi sẽ biết là ai không rõ ràng lắm tình thế, Võ Khúc đại
nhân...... Ha ha a...... Ha ha ha......" Hắn dứt lời, tiếng cười trầm
thấp, cuồng tiếu giống như tiếng chuông từ địa ngục tuyền đến. Thủ Kiếm ngồi ở một bên bàn ăn, áo bằng bạc không tay, trừng mắt nhìn
Phụng Thao Thiên đang ngồi bên kia, nhìn đồ ăn tinh xảo trước mắt mà
không có một chút hứng thú nào.
Hơn mười ngày trôi qua rồi sao?
Nàng bị nhốt ở đây đã nhiều ngày, tuy rằng phạm vi hoạt động đã được mở
rộng từ trong phong ra đến toàn bộ ngôi nhà, nhưng muốn chạy trốn thì
chỉ là hi vọng xa với, chỉ có thể bị động chờ đợi thiên giới đến cứu
viện.
Nhưng mà, làm nàng hoang mang khó hiểu là, thiên giới đến
nay vẫn không có chút động tĩnh, tựa hồ, chuyện nàng