A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322134

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

đã sớm tính tốt, dù sao tiền lương gia sư cháu tiết kiệm được cũng khá nhiều, cháu dồn lại, đủ để duy trì một thời gian; Chờ cháu học xong trung học, là có thể đi làm kiếm tiền tiếp tục việc học.” Tô Kỉ Thánh nâng cằm lên ra vẻ kiên cường.“Có lẽ ngày nào đó có rảnh, sẽ trở về thăm dì.”

“Ngu ngốc.” Tô Chấn Nhạc tức giận mắng. Nhìn sang Tô Kỉ Thánh với ánh mắt căm giận.“Cháu chỉ nghĩ sự tình theo ý cháu, cháu có nghĩ tới tâm tình của dì cháu không? Cô ấy sẽ nghĩ thế nào về việc này?”

“Cháu muốn tốt cho dì.”

“Ngươi có biết dì cháu vì cháu mà ngất không? Cô ấy dường như phát điên, đi khắp Đài Bắc tìm cháu, không muốn sống nữa, làm Phạm thúc thúc của cháu đau lòng không thôi.”

Tựa hồ có như có ngàn cây kim đâm vào tim Tô Kỉ Thánh trái, làm cậu trong nháy mắt không thở nổi. Nháy mắt khi tim đau cậu không thể động đậy, mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xe.

“Dì của cháu mấy ngày liền đến đều ngủ ở trong phòng của cháu, ôm trong lòng quần áo cháu lưu lại, nói muốn ngửi được hương vị của cháu mới có thể đi vào giấc ngủ; Tất cả ảnh của cháu đều để ở trên giường, ảnh chụp lúc cháu mới sinh, tốt nghiệp vườn trẻ tốt, kỷ niệm khi nhập học tiểu học, còn ảnh cháu với khuôn mặt ngơ ngác, bất lực khi người thân làm nghi thức cáo biệt cha mẹ cháu……”

Nghi thưc cáo biệt? Kỳ thật cậu không có ấn tượng mấy, dù sao lúc ấy mới h sáu tuổi, trí nhớ về dì là từ khi dì bắt đầu nắm lấy tay cậu; Thời khắc đó, bóng dáng của Diệp Dĩnh Lam liền khắc sâu vào trong lòng cậu……

Tô Kỉ Thánh nhớ lại chuyện đã lâu trước kia nhất thời liền lâm vào hoảng hốt, nếu không đề cập tới, hẳn cậu sẽ không nhớ lại; Trôi qua, cũng liền trôi qua……

“Dì cháu lúc nào cũng ôm ảnh cháu vào trong ngực, thỉnh thoảng lại mở ra nhìn hình ảnh cháu, nước mắt sẽ không ngừng được tuôn ra. Phạm thúc thúc khuyên như thế nào cũng không được.” Tô Chấn Nhạc hai tay ôm lấy hai má Tô Kỉ Thánh.“Cháu không biết cháu thật tàn nhẫn sao? Cháu không nghĩ dì của cháu sẽ thương tâm thế nào sao? Cháu cho rằng trên đời này cô ấy đối với thân nhân thế nào! Trừ cháu ra, không còn ai có quan hệ huyết thống với cô ấy.”

Tô Kỉ Thánh cắn môi dưới, yên lặng không nói gì.

“Cho dù một người thông minh thế nào.” Tô Chấn Nhạc vỗ vỗ vai cậu.“Đối mặt với chuyện của chính mình, luôn thấy không rõ chân tướng.” Dừng một chút, lại nói:“Chú hỏi Uy Uy lần cuối cùng bọn cháu nói chuyện là về cái gì, ta bảo Uy Uy kể lại, hỏi một chút đề tài nói chuyện lúc đó của bọn cháu. Chú nghĩ hiểu được chỗ khúc mắc của cháu. Là chuyện của Ông Sĩ Huân*?”( Chính là bạn cùng lớp của Kỷ Thánh… mời mọi người nhớ lại chương 7 ^ ^)

Tô Kỉ Thánh ngạc nhiên nhìn Tô Chấn Nhạc.

Tô Chấn Nhạc vẻ mặt sâu xa, ý cười khó hiểu.“Sĩ Huân, mẹ hắn sau đó quyết định không lấy chồng, nói vô luận như thế nào đều phải cùng con mình ở cùng một chỗ, trên thế giới có một nửa là nam nhân, nhưng là con của chính mình chỉ có một.”

Nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong mắt Tô Kỉ Thánh, cậu cười đem nước mắt lau đi, nói vậy Tiểu Huân hẳn là không cần lại khóc nữa.

“Cháu sao không cho ngươi chính mình một cơ hội? Lão yêu cố làm ra vẻ tiểu hồ ly.” Tô Chấn Nhạc ý vị thâm trường xem xét.

Tô Kỉ Thánh hít sâu, giơ lên mâu quang nhìn thẳng.“Cháu không tin vận khí. Sáu năm trước cháu liền không tin vào vận khí, cháu chỉ biết, muốn sống phải dựa vào thực lực…… Nếu có cái gọi là may mắn, ba mẹ sẽ không rời khỏi cháu”

Một chiếc xe đang tới gần, dừng lại cách bọn họ một đoạn. Tô Chấn Nhạc khóe mắt dư quang thoáng nhìn thân ảnh đang xuống xe, nhẹ nhàng phụ giúp nho nhỏ thân hình Tô Kỉ Thánh.

“Xuống xe, cháu đi gặp một người.”

Tô Kỉ Thánh tâm không cam lòng, thật không muốn đi đến, ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng người đi tớ, người nọ trên người bị ánh mặt trời vòng ra viền vàng đâm vào làm ánh mắt cậu đều không mở ra được.

Người tới thân mình ngồi xổm xuống, cậu nhận ra. Là Phạm Hán Đình.

“Tiểu Kỉ Thánh, cháu vì sao muốn trốn khỏi nhà?” Phạm Hán Đình không có ý tứ trách cứ, tay xoa xoa đầu cậu.

“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh giương mắt nhìn hắn, lòng ngổn ngang, thốt ra: “Có phải hay không bởi vì cháu, cho nên chú mới không chịu cùng dì kết hôn?”

Cậu bối rối lại sợ hãi nhìn vẻ mặt Phạm Hán Đình.

“Chú thương cháu còn không kịp, làm sao có thể chê cháu? Chẳng lẽ cháu nghĩ rằng chú và cháu ngày thường cùng trộn lẫn ở một khối là hư tình giả ý sao? Trong lòng cháu chú là người như thế sao?” Phạm Hán Đình cánh tay duỗi ra, liền đem Tô Kỉ Thánh ôm vào trong lòng. Tiểu ngốc tử, trong đầu liền yêu miên man suy nghĩ.

“Vậy vì sao chú không hướng dì cầu hôn?”

“Là dì cháu không chịu gả cho chú, cho rằng chú là tham tài hám lợi ngụy quân tử. chú đã giải thích rất nhiều lần, nhưng dì cháu chính là không chịu tin tưởng.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng vẻ mặt lập tức biến thành đứng đắn: “Nhưng là Tô tổng tài nói cho ta biết chuyện trước đây về cháu cùng Dĩnh Lam, làm cho chú hiểu được, kỳ thật cô ấy lo lắng cho cháu; Sợ hãi chú sẽ ngược đãi cháu, cô ấy không cần vì mình mà khiến cháu chịu ủy khuất, tình nguyện đem chính mìn


XtGem Forum catalog