
Tùng’?"
Anh bật cười.
"Không hẳn thế."
"Thế còn bây giờ?"
"Đó có phải là việc em muốn thảo luận không? Chúng ta có thể đi vào trọng tâm chăng? Các phát sinh của em, như em muốn."
Tôi nuốt ực. Mình có tin anh ta không? Có phải toàn bộ vấn đề chỉ là thế – lòng tin? Chắc chắn phải có hai chiều. Tôi nhớ sự cáu kỉnh của anh khi tôi gọi cho José.
"Em đói không?" Anh hỏi, lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ôi không… thức ăn.
"Không."
"Em ăn rồi à?"
Tôi nhìn anh. Trung thực… Khỉ thật, anh ấy sẽ không thích câu trả lời này đâu.
"Chưa ạ." Tôi lí nhí.
Anh nheo mắt.
"Em phải ăn chứ, Anastasia. Chúng ta có thể ăn ở dưới này hoặc trên phòng tôi. Em thích ở đâu?"
"Em nghĩ nên ở đâu đó đông người, trên bãi cỏ."
Anh mỉm cười mỉa mai.
"Em nghĩ điều đó có thể ngăn được tôi sao?" Giọng anh nhỏ, quyến rũ một cách đầy đe dọa.
"Em mong thế."
"Sang đây, tôi đã giữ một phòng ăn riêng. Không có đông người đâu."
Anh cười bí hiểm, nhấc người ra khỏi ghế rồi đưa tay dữ tôi xuống.
"Cầm ly rượu theo, em." Anh dặn.
Nắm lấy tay anh, tôi bước khỏi ghế. Anh buông tay tôi ra, giữ bên khuỷu tay, đỡ tôi bước ngang qua quầy bar, bước đến một cầu thang rộng dẫn lên tầng lửng. Một thanh niên trong bộ đồng phục Heathman tiến đến.
"Lối này, thưa ngài Grey."
Tôi theo anh đi qua dãy ghế lông trong sảnh chờ. Chỉ là một bàn riêng thôi đấy. Phòng nhỏ nhưng lộng lẫy. Dưới ánh đèn lung linh, bàn trải khăn vải, ly pha lê, bộ đồ ăn bảng bạc và lọ hoa hồng trắng. Một sự quyến rũ đầy tinh tế và cổ điển toát ra cả căn phòng ốp gỗ. Người phục vụ kéo ghế cho tôi. Sau khi tôi yên vị, anh trải khăn lên đùi tôi. Christian ngồi đối diện. Tôi liếc trộm sang anh.
"Đừng có cắn môi." Anh làu bàu.
Tôi nhăn mặt. Khỉ gió. Tôi còn không biết mình đang làm thế.
"Tôi đã đặt món rồi. Hy vọng em không phiền."
"Không sao ạ." Tôi ưng thuận.
"Thật may là đôi khi em cũng rất ngoan ngoãn. Nào, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?"
"Từ trọng tâm."
Tôi lại nhấp một hớp lớn rượu. Rượu quả thật rất ngon. Christian biết chọn rượu. Tôi nhớ ngụm rượu cuối anh trút cho tôi, trên giường. Từ trong suy nghĩ thầm ấy, mặt tôi từ từ đỏ lựng.
"ừ, từ những vấn đề của em."
Anh rút trong túi áo khoác ra một tờ giấy. Email của tôi. "Điều 2. Thông qua. Đây là quyền lợi của cả hai. Tôi sẽ cho sửa lại."
Tôi chớp mắt nhìn anh. Khỉ thật… chúng tôi sắp xem xét từng điểm một trong hợp đồng. Tôi không biết mình có đủ can đảm để thảo luận mặt đối mặt với anh không. Anh có vẻ nghiêm túc. Tôi nhấp thêm một hớp rượu cố dằn lòng lại. Christian nói tiếp.
"Về vấn đề sức khỏe tình dục của tôi, Người Phục Tùng trước đây của tôi đều phải kiểm tra máu, còn tôi thì vẫn kiểm tra điều đặn mỗi sáu tháng để phòng ngừa những nguy cơ sức khỏe mà em nói. Các kiểm tra mới đây đều tốt. Tôi cũng chưa bao giờ hút chích. Thật ra, tôi là người kịch liệt chống chuyện chích choác. Tôi có một chính sách liên quan đến việc hút chích rất nghiêm ngặt và không có ngoại lệ cho các nhân viên và tôi vẫn kiểm tra ngẫu nhiên họ." Cha mẹ ơi… cỗ máy kiểm soát cũng nổi cáu. Tôi chớp mắt nhìn anh, hoang mang.
"Tôi cũng chưa bao giờ truyền máu. Điều đó giải đáp được câu hỏi của em chưa?"
Tôi gật đầu, vô cảm.
"Điểm tiếp theo, tôi đã nói ban nãy rồi. Em có thể đi bất cứ lúc nào, Anastasia. Tôi sẽ không ngăn em. Tuy nhiên, nếu em đi, vậy là xong. Em biết rồi đấy."
"Được." Tôi đáp khẽ.
Nếu tôi đi, vậy là xong. Suy nghĩ này cay đắng hơn tôi tưởng.
Phục vụ dọn món đầu tiên. Làm thế nào ăn nổi đây? Thánh thần ơi, anh đặt món hàu sống trên đá lạnh.
"Mong là em thích hàu." Giọng Christian trầm trầm.
"Em chưa ăn bao giờ."
Không bao giờ đâu nhé.
"Thế à? Tốt." Anh nhón lấy một con. "Tất cả những gì em cần làm là dựng lên thế này và nuốt. Tôi nghĩ em làm được."
Anh nhìn tôi chăm chú. Tôi biết anh muốn ám chỉ gì. Mặt tôi đỏ lựng lên. Anh vừa cười toe, vừa vắt mấy giọt chanh vào con hàu, nghiêng hàu lên miệng.
"Chà, ngon. Hương vị của biển." Anh cười với tôi rồi khích lệ. "Thử xem."
Vậy là không cần nhai à?
Không, Anastasia, không cần đâu.
Mắt anh lấp lánh sự hài hước. Những lúc này, nhìn anh thật trẻ trung.
Tôi cắn môi. vẻ mặt anh thay đổi lập tứcử Anh nhìn tôi nghiêm khắc. Tôi với lấy con hàu đằu tiên trong cuộc đời. Thôi được… sẽ qua thôi. Tôi vắt chanh vào hàu, nghiêng lên miệng. Phần thịt hàu chui tọt xuống cổ họng, tất cả, nước biển, muối, vị đặc trưng của chanh, chất thịt mềm ngọt… ôi. Tôi liếm môi, anh vẫn nhìn tôi chăm chăm, đáy mắt vần vũ mây đen.
"Thế nào?"
"Em ăn con nữa." Tôi đáp gọn.
"Cô gái ngoan." Anh nói đầy tự hào.
"Anh chủ ý chọn món này à? Có phải hàu nổi tiếng là món giúp tăng cường khả năng tinh dục?"
"Tôi không chủ ý đâu, món này nằm ở đầu thực đơn thôi. Ở bên em, tôi không cần thuốc kích dục. Tôi nghĩ em cũng biết thê bởi tôi có cùng tác dụng như vậy với em." Anh đáp. "Chúng ta đến đâu rồi?"
Anh liếc sang tờ email trong khi tôi lấy tiếp một con hàu nữa.
Anh ấy cũng có tác động như thế với mình. Mình củng gây ảnh hưởng như thế đến anh… chà.’
"Tuân phục trong mọi việc. Phải, tôi muốn em làm thế. Tôi