XtGem Forum catalog
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326965

Bình chọn: 10.00/10/696 lượt.

cùng, cũng thấy thương xót tôi.

"Đến với em thê nào đây, Anastasia?"

ôi… cơ thể tôi bẳt đầu quẳn quại. Anh lại yên lặng.

"Làm ơn mà."

"Em muốn gì, Anastasia?"

"Anh… ngay ngay bây giờ." Tôi rú lên.

"Làm gì đây? Tôi vẫn chưa có lựa-chọn cuối cùng." Anh thì thầm thở lên môi tôi.

Anh với tay sang chiếc bàn góc giưòng, rút ra túi giấy nhôm. Anh quỳ lên giữa hai chân tôi và thật chậm rãi, anh kéo quần lót tôi xuống, mắt nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời. Anh mang bao cao su vào. Tôi nhìn theo mê man, thôi miên.

"Thế này rất vui phải không?" Anh vừa nói, vừa chỉ vào mình.

"Em chỉ đùa thôi mà." Tôi lẩm bẩm. Làm ơn vào với em đi, Christian.

Anh nhướng mày, dùng tay kéo lên kéo xuống theo chiều dài, tự kích thích chính mình.

"Chỉ đùa thôi à?" Giọng anh mềm mỏng một cách nguy hiểm.

"Phải. Xin anh, Christian." Tôi khẩn khoản.

"Em cười đấy à?"

"Không." Tôi nấc lên.

Tôi là một quả bóng tràn căng khao khát nhục cảm. Anh nhìn xuống tôi một lúc, ước lượng ham muốn của tôi rồi bất thần ôm chặt lấy, nhấc tôi lên. Tôi kinh ngạc quá đỗi, tay tôi bị trói, tôi phải tựa trên khuỷu tay để đỡ lấy mình. Anh nhấc bổng cả hai gối tôi lên khỏi giường, mông tôi lơ lửng trong không khí rồi phát mạnh vào mông tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng gì, anh lao vào tôi. Tôi rú lên – từ chỗ anh vừa đét và từ sự xâm nhập bất ngờ, tôi không ngừng đến, lần nữa rồi lần nữa, vỡ tan tác ra ngàn mảnh khi anh vẫn tiếp tục xấn dập dồn vào tôi. Anh không dừng. Tôi rã rời. Tôi không thể đón nhận.. còn anh vẫn không ngừng dập nữa, nữa, nữa… thế là tôi lại lên đỉnh thêm lần nữa.. không phải thế đâu… không…

"Đến đi, Anastasia, lần nữa." Anh rít qua hàm răng nghiến chặt.

Không tin nổi, cơ thể tôi đáp lại,căng cứng quanh anh và tôi lên một cơn cực khoái nữa, rú gọi tên anh. Tôi bùng nổ tan tác thành từng mảnh vụn, Christian đã lặng lẽ trút hết, nằm bất động. Anh gục lên tôi, thở dốc.

"Chuyện này rất vui chứ?" Anh hỏi qua hàm răng rít lại.

Trời ơi.

Tôi nằm thở hổn hển và mệt lả trên giường, mắt nhắm nghiền trong khi anh từ từ rút khỏi tôi. Anh ngồi dậy ngay, mặc quần áo vào. Mặc xong, anh trở lại giường, tháo dây trói cho tôi, cởi áo thun ra khỏi người tôi. Tôi cử động mấy ngón tay rồi xoay bóp cổ tay, mỉm cười thấy dấu hằn của chiếc cà vạt trên cổ tay. Khi anh đắp tấm phủ và chăn lên người, tôi chỉ mặc độc áo ngực. Tôi ngước nhìn anh đang vô cùng rạng rỡ, anh nhếch mép với tôi.

"Chuyện này thật sự rất vui." Tôi rụt rè nói nhỏ.

"Lại là từ đó."

"Anh không thích từ ấy sao?’’

"Không. Không đúng với tôi chút nào."

Ù – em không biết… dường như nó gây một hiệu quả rất lớn với anh mà."

"Hiệu quả rất lớn ấy chính là tôi đây, đúng không nào? Cô đang muốn làm tổn thương cái tôi của tôi nữa sao, cô Steele?"

"Em không thấy cái tôi của anh gặp vấn đề gì cả."

Ngay cả khi nói thế, tôi cũng không tin vào lời mình – có gì đó lờ mờ xẹt ngang tâm trí, một suy nghĩ sực đến nhưng đã mất hút trước khi tôi kịp bắt lấy.

"Em nghĩ gì?"

Giọng anh dịu dàng. Anh đang nằm kề bên tôi, quần áo chỉnh tề, nửa người trên tựa trên khuỷu tay còn tôi chỉ mặc áo ngực.

"Sao anh không thích người khác chạm vào mình?"

"Chỉ đơn giản là không thích thôi." Anh rướn người sang đặt lên trán tôi một nụ hôn. "Vậy email ban nãy chỉ là trò đùa của em thôi."

Tôi mỉm cười đầy vẻ ân hận, rụt vai.

"Hiểu rồi. Vậy em vẫn còn xem xét lời đề nghị của tôi chứ?" "Lời đề nghị khiếm nhã của anh… vâng, vẫn đang. Nhưng em có vài điều băn khoăn."

Anh cười rộng, nhìn tôi như trút được gánh nặng.

"Tôi sẽ rất thất vọng nếu em không có băn khoăn gì." "Em định sẽ gửi mail cho anh những điều em nghĩ nhưng rồi anh đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của em." "Cuộc giao hợp cắt ngang chứ."

"Vâng, em biết đâu đó trong anh vẫn có mầm hài hước mà." Tôi mỉm cười.

"Chỉ với những chuyện nhất định nào đó thôi, Anastasia. Ban nãy tôi đã nghĩ vậy là em từ chối mà không cần phải bàn bạc gì thêm." Giọng anh trùng xuống.

"Em vẫn chưa biết nữa, em chưa quyết định mà. Khi đó, liệu anh có đuổi theo tóm cổ em không?"

Anh nhướng mày.

"Em vẫn đang xem xét hợp đồng mà. Tôi không biết nữa, Anastasia. Tôi chưa tóm cổ ai bao giờ."

Ô.. có nên ngạc nhiên về điều này không nhỉ? Tôi biết I|uá ít về hoàn cảnh… Tôi không biết nữa.

"Thế đã có ai tóm cổ anh chưa?" Tôi hỏi nhỏ.

"Có"

"Quý bà Robinson à?"

"Quý bà Robinson?"

Anh cười phá ra, nhìn anh thật tươi trẻ và hồn nhiên, đầu ngả ra sau, cười giòn giã.

Tiếng cười anh lan sang tôi, khiến tôi cũng bật cười đáp lại.

"Tôi sẽ kể với bà ấy em nói như thế; bà ấy sẽ thích lắm đấy."

"Anh vẫn thường nói chuyện với bà ấy à?"

Nỗi bất ngờ vọt ra khỏi miệng tôi.

"ừ." Anh trả lời nghiêm túc.

Ô… và bất thần phần nào đó trong tôi bỗng lồng lên nỗi ghen hờn – tôi bối rối với những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

"Em hiểu rồi." Tôi hằn học. "vẫn có ai đó để chia sẻ về cuộc sống bí mật của anh nhưng em thì không được phép."

Anh cau mặt.

"Tôi không nghĩ vấn đề theo chiều hướng đó. Bà Kobinson là một phần cuộc sống của tôi. Tôi đã nói với em rồi, chúng tôi là bạn tốt. Nếu em muốn, tôi có thể giới t