
ng
sớm, trong cơn buồn ngủ díp mắt, bóng dáng cao gầy khua chân múa tay kia nhìn lại hơi giống một con ma với chất lượng hình ảnh rõ nét.
Tôi để lại ảnh cho thầy Trần, sau đó thương lượng với ông, trong nghi thức
đám cưới vàng từng làm trước đó, chúng tôi sắp xếp một khâu, đó là hai
vợ chồng viết một bức thư ngắn cho đối phương, đọc cho đối phương trong
buổi lễ. Chiêu này là đạn hơi cay làm chảy nước mắt, hiệu quả vô cùng
tốt, cho dù bức thư ấy viết có hay không, khi đọc tới một nửa, mọi người bắt đầu yêu cầu khăn giấy từ nhân viên phục vụ. CICI của công ty chúng
tôi vốn dĩ cả năm không ngừng tung cánh đùa hoa ghẹo bướm, nhưng tới lúc này, chỉ cần nghe thấy người chồng già đứng trên sân khấu đọc mấy lời
như “Chúng tôi đã nắm tay đi với nhau cả cuộc đời” liền bắt đầu khóc
rưng rức, nét mặt như xé nát tâm can, mỗi lần như vậy tôi đều phải bịt
miệng cô ấy, lôi cô ấy vào phòng vệ sinh.
Thầy giáo Trần nhận
lời có chút ngại ngùng bởi vì sức khỏe cô Trương không tốt cho nên tôi
và thầy Trần thương lượng với nhau, để một mình ông ấy viết là được rồi, tới khi đó cũng có thể cho cô Trương một niềm vui bất ngờ.
Rời
bệnh viện, tôi đi xác nhận lại địa điểm. Đang nói chuyện thì ông chủ của quán trà tới, hơn bốn mươi tuổi, ưỡn đống thịt phúng phính ở bụng, vẫn
chưa tỉnh ngủ, gỉ mắt ở mi mắt rung rung như sắp rơi.
“Chính là cô à, em gái? ‘Hôm lọ’, tôi nghe họ nói cô muốn tổ chức ở chỗ chúng tôi hả?”.
Trong thời gian tôi chụp ảnh quán trà, ông chủ béo tốt vừa ngồi uống trà sau
lưng tôi, vừa quan sát tôi từ trên xuống dưới, sau đó dùng giọng Sán Đầu (một tỉnh thuộc Quảng Đông) mở đầu luôn bằng câu hỏi phía trên.
Tôi trả lời, không hề quay đầu lại, “Đúng, chính là tôi”.
“Cô trẻ hơn tưởng tượng của tôi, lúc trước tôi tưởng tượng, người phụ trách tổ chức thường lớn tuổi, không ngờ cô lại là cô gái trẻ trung, xinh đẹp như vậy”.
Lưng tôi run rẩy, dạ dày như bị máy xúc đất đè lên.
Các chi tiết đều đã bàn bạc với giám đốc rồi, tôi quay người định đi lại bị ông chủ chặn lại, “Em gái, ngồi xuống uống trà rồi hãy đi, tôi pha một
cốc Phổ Nhĩ rồi, bên ngoài trời đang nóng, cô uống xong trà, tôi lái xe
đưa cô về”.
Tôi vừa định từ chối, ông chủ bước lên vỗ vai tôi,
“Tới đây, ngồi xuống một chút, tôi cho cô biết nhé, không biết vì sao
nhìn cô, tôi cảm thấy rất thân thiết, cô giống với em gái nơi xa của
tôi, cô xem, chúng ta có giống hai anh em không”.
Máy xúc đất đè lên cuống họng, tôi không thể chịu đựng được, lại nhịn tiếp, cuối cùng
nén được mấy lời cay nghiệt sắp sửa phun ra.
Ông chủ thấy tôi
không nói năng lại vỗ vai tôi tiếp, “Nói chung là duyên phận đấy, lần
này tôi nhất định sẽ làm tốt hoạt động giúp cô, để cô vẻ vang. Sau này
cô gọi tôi tiếng anh trai là được rồi, nói cho cô biết, duyên phận con
người là do trời định, hôm nay tôi vừa gặp cô liền có cảm giác này”.
Nếu không phải vì sức khỏe cô Trương không thể đợi tôi tìm chỗ khác, tôi
thật sự muốn ngoác mồm chửi, mẹ nhà anh chứ, người ta đều là xuân mộng
thoáng qua, không để lại dấu vết, anh đây vừa tỉnh giấc liền coi xuân
mộng như kim chỉ nam ghẹo gái. Còn cái gì mà anh trai em gái, cung cách
tình một đêm này quê quá rồi.
Nhưng đang làm việc, tôi chỉ có
thể cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười, sau đó nói, “Được chứ, vốn dĩ
tôi có một anh trai nhưng khi mẹ tôi mang thai anh ấy, đi siêu âm phát
hiện thai bị dị dạng não, liền phá thai. Hôm nay thấy anh, tôi cũng cảm
thấy rất thân thiết, chính là thứ cảm giác anh trai chưa từng gặp đứng
trước mặt tôi”.
Dung lượng não và cỡ bụng của ông chủ vừa vặn tỉ lệ nghịch với nhau, hoàn toàn không nghe ra ý tứ câu nói của tôi, ngẩng gương mặt bóng loáng dầu, vui mừng hớn hở nói, “Đúng thế, duyên phận
trời định! Em phải thường xuyên đến nhé em gái, không chỉ vì công việc,
mà phải đến thăm anh trai này”.
Buổi chiều tôi về nhà sớm, chuẩn bị thu dọn chút đồ đạc cuối cùng, chính thức chuyển sang nhà mới, đăng
quảng cáo cho thuê nhà trên mạng, chắc hai ngày sau sẽ có người đến xem
phòng.
Trải qua lần dọn dẹp kiểu càn quét của Vương Tiểu Tiện,
bên này gần như chẳng còn lại mấy thứ. Thu dọn đơn giản, cả căn phòng
hoang tàn, trống rỗng như khi tôi vừa chuyển đến.
Tôi ngồi trên
ghế sofa, nhìn xung quanh, ánh tà dương chiếu vào từ ngoài cửa sổ, phủ
một lớp ánh sáng lên đồ gia dụng, khiến căn phòng nhỏ trống rỗng có vẻ
như chất chứa nỗi niềm. Tôi nhớ ban đầu khi tới xem phòng cũng là tầm
này, tôi vừa mở cửa, nhìn thấy căn phòng nhỏ màu vàng, trong lòng cực kì thích, nhưng lúc đó anh đứng cạnh tôi đã không đồng ý, nói đây là nắng
chiều, mùa đông còn ổn, mùa hè có thể rọi nắng khiến em phát điên đấy.
Song cuối cùng tôi vẫn quyết định ở căn hộ này, lúc vừa chuyển đến là mùa
đông, hàng ngày khi đi làm, chỉ tới ba giờ chiều, tôi đã không ngồi nổi
rồi, thu dọn xong đồ đạc, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hết giờ liền lao
về nhà với mã lực lớn. Thỉnh thoảng anh ở nhà, nằm nghiêng trên ghế
sofa, chăm chú xem ti vi, ánh mặt trời bao bọc tầng tầng lớp lớp quanh
anh và cả căn phòng, trong mắt tôi giống nh