Pair of Vintage Old School Fru
33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

suy nghĩ làm thế nào chứng minh cho tôi xem. Được, để tôi nhớ xem, hôm

tốt nghiệp, chúng ta uống nhiều, ở chính trong nhà hàng nhỏ này, tôi kéo tay cậu, khóc nói dù thế nào chúng ta vẫn ở bên nhau, cậu cũng khóc rồi nói, đúng thế, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi. Vậy thì, nước mắt cậu

rơi hôm đó là thật hay giả? Tôi không tìm được việc, thất nghiệp ở nhà,

đói đến mức bát mì tôm chia làm ba bữa ăn, ớt cay trong thịt vào đều có

thể coi như thức ăn, ngại mở miệng với anh ấy, ngại xin tiền gia đình,

hàng ngày ăn chực nhà cậu, khi đó cậu nói, cả đời nuôi tôi cũng không

vấn đề gì. Sự thông cảm của cậu lúc ấy là thật hay giả? Cậu cãi nhau với người ta trong quán bar, tôi lật bàn, đánh nhau với người ta, quả thật

giống như mụ đàn bà chanh chua, bạn trai tôi khuyên, tôi còn gào với anh ấy: Anh tránh ra cho em. Khi ấy, cậu ngồi bên nhìn, là sợ hãi thực sự

hay hào hứng đứng ngoài quan sát?”.

Cô ta vẫn im lặng, thần sắc phức tạp.

“Thật lợi hại, cậu thật lợi hại”. Tôi cố gắng nhẫn nhịn nhưng giọng nói đã

nghẹn ngào, “Tôi trong nóng ngoài lạnh, cậu trong nham hiểm ngoài mềm

yếu, chúng ta quả thật quá khác xa nhau”.

“Đương nhiên cũng có lúc rất tốt đẹp…”. Hốc mắt cô ta cũng đỏ.

“Đừng, đừng bắt tôi nhớ lại những lúc tốt đẹp”. Tôi ngắt lời cô ta, “Nhớ đến tôi sẽ cảm thấy buồn nôn”.

Tôi nhìn mặt cô ta, nhớ đến cái ngày chúng tôi trở thành bạn bè. Năm lớp

mười, ngày đầu tiên tập quân sự, tôi và cô ta đều đến muộn, sĩ quan huấn luyện có gương mặt như thạch sùng, tàn bạo chỉ vào góc tường, nói: “Tự

ra đứng đi”.

Tôi và cô ta ngoan ngoãn đứng góc tường, nhìn các

bạn cùng học lạ hoắc phơi nắng dưới ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy bản thân mình trong hoạ có phúc, tôi quay đầu nhìn cô ta, cô ta đang vô vị

dùng mũi chân đá đất, tôi nói với cô ta, này, tớ tên là Hoàng Tiểu Tiên. Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, cười ngây ngô, nói, “Hình như mình sắp cảm

nắng rồi”. Lời còn chưa nói xong thì đã ngã lăn ra đất.

Tôi đứng lên, khẽ nói, “Tôi đi trước”.

Cô ta ngây người đứng ở xa, bất động nhìn tôi, trong mắt không phải không có áy náy, nhưng tôi biết sự áy náy ấy quá xa vời.

Lần này chia cách không còn lí do để gặp lại nữa, tất cả những lời tri kỉ

và thời gian đẹp đẽ trước kia, tất cả những thứ từng là bằng chứng cho

tình bạn thân thiết, hết thảy không ngừng phản cung cùng với sự rời xa

của tôi. Đợi khi chúng tôi bảy, tám mươi tuổi gần đất xa trời, có một

ngày ngồi trong hoa viên viện dưỡng lão, được các bác sĩ, y tá đến thăm, có thể đột nhiên nhớ ra đối phương không, rồi nhớ tới cuộc nói chuyện

ngày hôm nay. Khi ấy, có lẽ tôi sẽ cảm thấy với cuộc đời mà nói, sự căm

ghét và hiểu lầm lúc này của chúng tôi chủ quan nhường nào, vốn dĩ, vốn

dĩ có thể ở trong hoa viên này, ăn mặc lôi thôi, đầu bù tóc rối, cảm

giác tồn tại chẳng còn bao ngày nhưng chí ít có cô ấy ngồi cạnh, có thể

nói dăm ba câu.

Nhưng bây giờ, tôi bị suy nghĩ căm ghét ép buộc, nhất định phải là người bước ra khỏi nơi này trước, đến hai từ “tạm

biệt” cũng không thể thốt ra, chỉ có thể ước mong sẽ có một ngày, gặp cô ta dưới cửu tuyền, có thể hoà nhã nói một câu, “Hẹn gặp lại cô”.

Cuối cùng, người bán bí đao trơ mắt nhìn thể xác của mình dần dần lạnh giá,

linh hồn không còn cách nào, chỉ có thể khóc lớn ra đi.

Chỉ có thể khóc lớn ra đi. Sau khi trải qua cuộc kết thúc toé lửa với cô bạn thân, ngày hôm nay tôi rất ủ rũ, đến công ty liền co người trên ghế, bất động chơi trò Zuma,

chơi đến mức quên cả trời đất.

Vương Tiểu Tiện ngồi bên đột nhiên đá vách ngăn giữa hai chúng tôi, tay tôi run một cái liền đánh nhầm một quả bóng.

“Anh làm gì đấy!”. Tôi nhảy lên gào.

“Cô xem!”. Trong giọng nói bình tĩnh của Vương Tiểu Tiện mang chút háo hức

không bình thường. Tôi xáp lại xem, trên máy tính của anh ta có ảnh của

một cô bé mười mấy tuổi.

Cô bé không xinh, nói thật là rất khó

coi. Hình dung một cách nịnh bợ thì chính là Châu Tấn với gương mặt lầm

đường lạc lối; hình dung một cách cay nghiệt thì chính là Mã Gia Tước[1'> phiên bản thiếu nữ dùng kem dưỡng da. Tôi không quen biết đứa bé gái

với gương mặt khiến người ta thấy ghê đến vậy, nhưng ánh mắt trống rỗng

của cô bé lại khiến tôi cảm thấy rất quen.

[1'> Mã Gia Tước: Kẻ bị tử hình vì tội giết bốn người tại trường đại học Vân Nam năm 2004.

“Người tình trong mộng của anh à?”. Tôi hỏi Vương Tiểu Tiện, “Cũng có thể nhỉ, khẩu vị không tầm thường”.

Vương Tiểu Tiện rất hưng phấn, “Nghiêm túc chút đi, cô đoán đây là ai?”.

“Vậy, tôi đoán đây là anh”. Tôi chẳng suy nghĩ gì liền nói.

Vương Tiểu Tiện lườm tôi một cái, “Tạch” một tiếng, tắt luôn ảnh, “Tôi quyết

định không chia sẻ sự vui sướng của tôi với cô nữa, giải tán đi”.

“Đừng, đừng, đừng, xin anh hy sinh sự vui sướng cho tôi một chút, đây là ai?”.

Vương Tiểu Tiện mở lại tấm ảnh, “Đây là ảnh hồi nhỏ của Lí Khả”.

Ngay lập tức tôi thấy kích động, từng lớp mây tản ra, Thượng đế rắc xuống

từng mảng, từng mảng lớn vui sướng xuống chỗ tôi đang đứng.

“Sự

thay đổi của con gái trưởng thành” trong truyền thuyết không hề bao gồm

mắt cá trạch biến thành mắ