
,
chỉ sử dụng mấy ngày ngắn ngủi cuối đông đầu xuân thôi. Chính là vào
thời gian tôi và anh hẹn hò lần đầu, tôi mặc bộ quần áo ấy, nửa lúng
túng nửa thấp thỏm cùng anh men theo con đường Quốc Tử Giám, từ đầu đến
cuối, tôi rất kích động nhưng không biết bày tỏ thế nào, vì thế cả quãng đường chỉ im lặng nhìn anh. Anh thao thao bất tuyệt, kể từ chuyện đã
từng giành được huy chương Chim ưng hồi cấp một tới chuyện sơ ý bị đứt
cúc quần khi đùa nghịch với anh em thân thiết hồi trung học. Buổi tối ở
Bắc Kinh vào đầu xuân ấm nhưng còn lạnh, tôi rét run, răng phải cắn chặt mới không va vào nhau, anh bước tới trước miếu thờ Khổng Tử, châm một
điếu thuốc dưới ngọn đèn, tôi bật cười chỉ phía sau, anh quay đầu nhìn,
trên cánh cửa đỏ thẫm treo tấm biển, trên đó viết, “Cấm hút thuốc”. Anh
mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xắn, cách lớp khói thuốc, ôm
nỗi cảm động mà không thể thốt lên lời, tôi nhìn anh, anh nói: “Chúng ta quay về trường nhé?”. Chân tôi nhũn ra, nhưng vẫn nói bằng giọng dịu
dàng, “Vâng”.
Chiếc váy dài, màu sắc và hoa văn lộn xộn khiến
người ta không sao miêu tả nổi nhưng khi ấy tôi ỷ mình còn nhỏ nên luôn
mặc nó, đi dạo xung quanh khuôn viên trường cùng anh, cả hành trình đều
tay nắm tay nghênh ngang kiêu ngạo. Anh từng đề nghị, “Cưng à, em đổi
sang chiếc váy màu trắng mộc mạc hơn một chút được không, mỗi lần thấy
bộ váy này của em, anh đều cảm thấy sắp trúng nắng đến nơi rồi”. Tôi bác bỏ yêu cầu của anh một cách không thương tiếc, bởi khi ở bên anh, không để bản thân mình xinh đẹp đến phát ngấy, thì sẽ không đủ để thể hiện
tâm trạng tôi giây phút đó.
Những bộ quần áo sản xuất theo dây
chuyền này đều sinh ra từ biết bao nhiêu kí ức đã qua, mỗi một bộ cầm
lên đều sẽ nhớ tới lúc mới mua nó, nhớ tới tâm trạng hào hứng mặc vào đi gặp anh, ngồi trước mặt anh, khẽ giọng nói với anh, hi. Anh khen, hôm
nay em thật xinh đẹp. Tôi chỉ bộ quần áo, là công lao của nó đấy.
Mấy năm qua, quần áo mới đã giặt đến phai màu, mất đi kiểu dáng, nhưng may
mà vẫn còn; nhưng tình yêu mới lại bị đặt vào thùng nhuộm, bị nhuộm đi
nhuộm lại một cách máy móc, cho tới khi tôi cũng không còn nhận ra nữa.
Bất giác, mấy cái túi dưới nền nhà đã được nhét đầy, tôi ngồi giữa chúng,
trầm mặc mất một lúc lâu, coi như mặc niệm. Sau đó, tôi nhặt mấy cái túi này lên, mở cửa, vào thang máy, bước tới thùng rác của khu, ném chúng…
vào trong.
Người cũ nói đi liền đi, bóng lưng phóng khoáng, sợ
hơi quay đầu liền hoá thành cột muối[2'>, vì vậy cho dù lưu luyến cũng
không thể quay đầu lại nữa; mà những vật cũ này trong cả quá trình đã
chứng kiến biết bao ngày tháng đẹp đẽ, bản thân chúng không có khả năng
hành động, tất cả dựa vào tôi quyết định bỏ đi hay giữ lại. Hồi ức là
con virus, bám trên những bộ quần áo này, nếu tôi không nhẫn tâm vứt bỏ
chúng, hơi vô ý thôi, những con virus ấy liền thấm vào da thịt, tan vào
máu hát vang khúc khải hoàn, đi thẳng vào đại não, đại não không phản
ứng lại được, liền sẽ khiến tim cùng gánh vác, thế là cả người tôi sẽ
lại một lần nữa rơi vào trạng thái chết máy tự than thân trách phận.
[2'> Truyền thuyết về biển Chết trong Kinh thánh: Một gia đình phải chạy
trốn và Chúa bảo họ không ai được quay đầu lại nhìn nhưng người vợ đã
không nghe lời và biến thành một cột muối, hình thành nên biển Chết.
Bạn có thể nói có đến nỗi như vậy không, ngoài việc bị coi là di vật, đầu
tiên chúng là tiền, hà tất nhìn hạn hẹp đến vậy, chẳng qua chỉ là thất
tình thôi mà.
Đúng vậy, bao nhiêu việc đều không đến nỗi, giết
người đầu rơi, chẳng qua lưu lại một vết sẹo to bằng cái bát ô tô, cho
dù trái đất nổ tung, đối với người ngoài hành tinh mà nói cũng chỉ là
trận pháo hoa miễn phí tráng lệ.
Nhưng nếu lúc này từ vũ trụ,
bạn khom người nhìn xuống, xuyên qua cụm cảm ơn và oán trách trộn lẫn
vào tầng mây, nhìn về phía tôi – kẻ có kích thước như hạt bụi đang vứt
mấy bộ quần áo ấy, rồi phủi phủi tay, quay người rời đi, không hề quay
đầu, bạn nhìn thấy không, tôi đang cười, đó là bởi vì cuối cùng tôi đã
hoàn toàn cam lòng tiến lên phía trước, đây là điều tôi có thể làm lúc
này – bước đầu tiên.
Trở về nhà, tôi nằm phơi mình trên ghế
sofa, ngẩn ngơ nhìn tủ quần áo trống rỗng. Lúc này, di động vang lên,
tôi cầm lên xem, khí huyết lập tức bốc lên đại não.
Là cô bạn thân gọi đến, cô ta muốn hẹn gặp tôi.
Tôi cầm di động, trong lòng hoang mang xen lẫn nỗi hận to lớn. Hai tay tôi
run run, nhưng vẫn nói được mấy từ như thế này, “Được, ngày mai đi. Gặp ở đâu?”. Trong Tam ngôn nhị phách[1'> có một câu chuyện khiến người ta rất cảm
động. Dưới cây cầu Thảo Kiều ở Hàng Châu, có một người bán bí đao, người này có một loại năng lực có thể khiến cho linh hồn mình thoát xác. Hàng ngày, anh ta nằm ngủ trên giường, sau đó cử linh hồn mình đi chăm lo
việc buôn bán. Một hôm, linh hồn mua vài miếng cá ướp muối phơi khô trên đường, nhờ hàng xóm xách về nhà, người vợ nhận cá ướp từ hàng xóm, dở
khóc dở cười, liền mang lát cá khô đánh vào đầu người bán bí đao, miệng
nói, người chết lại mang tôi ra làm trò