pacman, rainbows, and roller s
33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322880

Bình chọn: 8.00/10/288 lượt.

năm để nghiền ngẫm một cách tỉ mỉ.

Trên gương mặt này, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy, nỗi oán hận nghiến răng nghiến

lợi tôi từng thấy, sự lưu luyến vô hạn, tôi cũng từng thấy. Nhưng lúc

này, biểu cảm trên gương mặt anh ta là thứ tôi chưa từng tưởng tượng ra.

Với nền tảng của sự day dứt, phủ lên trên bằng một lớp mỏng quan tâm, nhưng thành phần chủ chốt lại là sự lạnh lùng dày chắc “không liên quan tới

mình”, gương mặt anh hiện lên biểu cảm như vậy.

Anh cúi xuống nhìn tôi, tôi dốc hết sức nhìn anh.

Tôi rất nhớ người này, mười ngày nay, cho dù không phải ngày đêm nhung nhớ, cũng là nỗi nhớ ra sức lắc đầu hòng đuổi hình bóng anh đi, nhưng gương

mặt anh vẫn rõ nét trong trí não.

Anh cúi xuống nhìn tôi, dưới

sự điều khiển của rượu, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác may mắn, tất

cả đổi thay đều thành ảo giác, chưa xảy ra gì cả. Chính vào khoảng khắc

này, giây phút này, bạn thấy hai chúng tôi vẫn ở bên nhau.

Tôi bật cười, không kiềm chế được, tôi khẽ giọng chào hỏi anh, tôi nói, “Hi, anh đến rồi”.

Tôi chỉ Cố Cung cho anh xem, “Nhìn kìa, Cố Cung”.

Tôi cười hỏi anh, “Chúng ta đi Cố Cung nhé?”.

Anh chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi giơ tay chạm vào áo anh. Anh không hề động đậy.

Tôi giơ tay chạm vào hai má anh. Anh làm thinh.

Tôi cố lấy dũng khí lên tiếng: “Anh nói đi chứ”.

Anh nhìn vào mắt tôi, bốn mắt nhìn nhau, không hề có tia lửa đối lưu nữa.

Anh nói: “Đứng lên đi, anh đưa em về nhà”.

Thứ tôi chờ đợi không phải câu nói như vậy.

Rời khỏi quán bar, tôi đột nhiên tỉnh táo bởi cơn gió.

Con mẹ nó, tôi đang làm gì đây?

Tôi mở lời một cách khó khăn: “Em không muốn phiền anh”.

Anh gật đầu, “Anh biết, em không phải người như vậy”.

Tôi đứng chỗ cũ, hỏi anh, “Câu này là có ý gì?”.

Anh không nhìn tôi, nhìn con đường phía trước, “Em không phải loại người cho người khác lối thoát”.

“Em không hiểu anh nói thế là thế nào”.

Anh đột nhiên kích động, “Hoàng Tiểu Tiên, thực sự em không hiểu ư? Hai

chúng ta bất cẩn mới ra nông nỗi này ư? Em nghĩ lại xem, ở bên nhau bao

nhiêu năm như vậy, mỗi lần cãi nhau đều là em nói những lời tuyệt tình,

không một lời thô tục nhưng lực sát thương lại lớn tới mức khiến anh

muốn đụng vào tường chết cho xong, cãi nhau xong, em thoải mái rồi, có

từng nghĩ tới cảm nhận của anh không? Mỗi lần đều là tự anh giống như

con chó liếm mặt tìm một lối thoát! Em vĩnh viễn nghênh ngang kiêu ngạo, đứng im nơi cũ. Đoạn bậc thang ấy, anh từng chán nản đi tới bậc dưới

cùng, em vẫn đứng ở nơi cao nhất, anh đứng phía dưới này, ngẩng đầu nhìn em, cổ anh đã gãy, nhưng em chưa từng nghĩ, tất cả người trong thiên

hạ, lẽ nào mỗi em có lòng tự trọng? Hoặc là cả đời anh ngước nhìn em,

hoặc dứt khoát quay người, mang theo lòng tự trọng của anh đi tiếp. Em

không thay đổi được, lòng tự trọng to lớn ấy của em, ai cũng đều không

chống đỡ nổi; nhưng anh khác, Tiểu Tiên, anh phải đi lên phía trước. Nói nhiều như vậy, em đã hiểu chưa?”.

Tôi vẫn không hiểu.

Im lặng một lúc, tôi thầm sắp xếp các loại ngôn từ có thể phá vỡ sự trầm

mặc, nhưng cuối cùng buột khỏi miệng tôi lại là câu nói này: “Tự em có

thể về nhà, anh đi đi”.

Hai chúng tôi cách nhau một mét, sự trao đổi duy nhất chính là sự im lặng chết người ấy.

Cuối cùng anh vẫy tay, chặn một chiếc taxi, sau đó mở cửa, dựa vào xe, “Vậy anh đi trước”.

Tôi nói một cách máy móc: “Vâng”. Sau đó thực sự vô tình lại hơi ngẩng cao đầu.

Anh cúi người chui vào xe, xe chầm chậm rời đi.

Trên con đường Cảnh Sơn tĩnh mịch trong đêm, tôi nhìn chiếc taxi càng lúc càng nhỏ trong tầm mắt.

Đột nhiên tôi hiểu ra lời anh vừa nói.

Tôi đuổi theo, chạy như bay.

Tôi phải đuổi theo chiếc xe kia, tôi có lời muốn nói với anh. Tôi muốn hỏi

anh, em biết em đã làm sai điều gì, anh có thể ở dưới, đợi em một chút

không? Em khiến anh không còn tôn nghiêm mà từng bước đi xuống, để trừng phạt em, thậm chí em sẵn lòng lăn tới gót chân anh, từ đó ngang vai

ngang vế với anh, anh có thể đợi em thêm lần nữa, con đường phía trước

quá hiểm ác, thế gian có nhiều người đến vậy, duy chỉ có anh là bạn đồng hành khiến em có cảm giác an toàn, xin đừng từ bỏ em như thế, xin anh

đừng từ bỏ em.

Tôi nhất định phải nói với anh.

Em không

cần lòng tự trọng chỉ một đòn là vỡ nát ấy, sự tự tin của em, toàn bộ

đều không có chút căn cứ, em có thể cho anh thấy bây giờ em nhỏ bé biết

bao, anh có thể tha thứ cho em không?

Xin anh tha thứ cho em.

Tôi vừa đuổi theo, vừa ra sức gọi chiếc taxi, nước mắt rơi lã chã, tôi

biết, tôi như kẻ điên, đây không phải ý định ban đầu của tôi nhưng tôi

chẳng biết làm thế nào.

Phía trước là đèn đỏ, taxi từ từ dừng lại.

Tôi thấy hi vọng, thế là càng ra sức chạy lên, nhưng chính lúc này, có

người ở phía sau nắm lấy bả vai tôi, túm chặt tôi, tôi lảo đảo, suýt nữa ngã lăn xuống đất.

Tôi phẫn nộ quay lại, thấy Vương Tiểu Tiện với vẻ mặt bình tĩnh nắm chặt cánh tay tôi.

Tôi ra sức thoát khỏi tay anh ta, vừa khóc vừa nói: “Buông tôi ra! Không còn thời gian nữa rồi, anh buông tôi ra!…”.

Vương Tiểu Tiện thả lỏng vai tôi, nhưng tôi chưa k