XtGem Forum catalog
33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322873

Bình chọn: 8.00/10/287 lượt.

vẫn còn ở dáng vẻ ngập ngừng, nhưng bây giờ đã tới trước mặt tôi bằng tư thái điềm nhiên, tôi thích nhất là mùa hạ, nhưng năm nay, nó đến quá vội vàng, tôi không rỗi để ngắm thật kĩ.

Tuy quán bar này bao phủ bởi bầu không khí cố ra vẻ hào nhoáng, nhưng tôi vẫn giơ tay gọi thêm một li rượu, giá

đắt đến mức khiến tôi muốn gọi 12315[2'> khiếu nại.

[2'> 12315: Đường dây nóng gọi khiếu nại.

Tôi cố gắng không nhìn về phía Cố Cung – phong cảnh đẹp đẽ nhất trong tầm

mắt, nhưng uống xong rượu, cuối cùng tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào

nó.

Cố Cung.

Cố Cung đẹp nhất khi tuyết rơi.

Tôi từng đi một lần, cùng với anh ta.

Đó cũng là nhiều năm trước, Cố Cung một mảng trắng xóa trở nên bình dị, dễ gần hơn rất nhiều. Chúng tôi tâm tình tới tận sáng sớm, mà vẫn sống

chết nhìn vào mắt nhau không muốn về nhà, trời dần sáng, tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, anh ta nói, đi dạo đâu đó nhé?

Chúng tôi

liền tới Cố Cung, hai đứa một đứa mặc áo rét, một đứa mặc áo mỏng, là

tốp khách đầu tiên của ngày hôm đó. Nửa tiếng như vậy mà cả Cố Cung chỉ

có hai chúng tôi, chúng tôi đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, không ai nói

gì nữa, giữa không gian trắng xóa, nắm chặt tay đối phương, lạnh tới mức run cầm cập, cả đoạn đường cứ quay đầu nhìn dấu chân lưu lại phía sau.

Giây khắc đó chúng tôi đều đắm chìn trong sự rung động to lớn do chính chúng tôi tạo ra.

Anh ta nói trong tuyết, “Hoàng Tiểu Tiên, có lạnh không?”.

Răng tôi va vào nhau, hét lớn: “Không lạnh! Trong lòng ấm áp”.

Anh ta choàng áo khoác cho tôi, khẽ nói bên tai, “Hoàng Tiểu Tiên, anh yêu em”.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ giây phút ấy, hơi nóng từ miệng anh ta phả bên tai

tôi, tóc tôi khẽ cọ lên mặt anh ta, sau khi anh ta nói xong câu đó, nền

tuyết, đền đài to lớn trên nền tuyết, chuông gió dưới mái hiên đều bắt

đầu bập bềnh theo tôi.

Tôi đã uống quá nhiều, hai hiện thực bày ra trước mắt tôi, một là ví tiền bị rút sạch, hai là rượu vào lời ra.

Tôi muốn chạy lung tung khắp quán bar, tôi muốn làm điều tra dân ý, tôi

muốn chạy tới trước mặt mấy người trung niên, cao tuổi đang mặc bộ Âu

phục phẳng phiu, vẻ mặt đứng đắn uống từng ngụm từng ngụm rượu Martini,

hỏi họ, bây giờ các ông còn sợ không? Mặc lên người bộ giáp hàng hiệu

giá vài vạn có thể khiến cho các ông tránh bị làm hại không? Tôi muốn

hỏi mấy cô gái toàn thân thơm nức mùi nước hoa, ánh mắt đong đưa, chỉ

cần nở nụ cười là hiện đầy đủ tám chiếc răng trắng bóc kia, bây giờ cho

các cô ngồi sau xe đạp của cậu con trai Bắc Kinh đi dạo khắp các ngõ

hẻm, các cô có muốn không? Như thế nào mới có thể tiến hóa thành dáng vẻ kiên cố không gì phá nổi của hôm nay.

Tôi chẳng làm gì, tuy

sóng lòng dâng trào nhưng toàn thân đã không còn sức lực, tôi chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, một mình cười ngốc nghếch, nhìn cảnh vật xung quanh quay vòng vòng, cho tới khi hoa mắt choáng váng, cả người chìm xuống

chiếc ghế sofa.

Bất chợt tôi nhận được điện thoại, người bên kia nói: “Hoàng Tiểu Tiên, có việc tôi phải khẳng định với cô lại lần nữa…”

Tôi lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”.

Bên kia nhất thời im lặng một lúc, “Tôi là Vương…”.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Anh là Vương Tiểu Tiện!”.

“… Đúng, chính là tôi!”.

“A! Anh không nói hai từ! Không nói hai từ! Đổi thành ba từ rồi!…”.

“Hoàng Tiểu Tiên, có phải cô say rồi không?”.

“Tôi nói với anh, tôi cũng thích nói ba từ, ‘Xin lỗi nhé’, ‘Hãy tha thứ’, ‘Quên mẹ đi’…. Đều là ba từ…”.

“Cô đang ở đâu?”.

“Tôi đang ở đâu? Tôi có thể đi đâu? Tôi vẫn chưa đi, tôi bất động, tôi đứng ở nơi cũ, người đi trước, mẹ kiếp, không phải là tôi, được chưa?”.

Điện thoại đã ngắt.

Lời thổ lộ của tôi vừa bắt đầu liền bị bóp chết tươi trong cổ họng.

Tôi bị nhân viên phục vụ lay dậy, gương mặt anh ta thoắt gần thoắt xa,

giọng nói rất khẽ khàng, “Cô à, cô xem có cần tìm người đưa cô về nhà

không?”.

Tôi mơ mơ hồ hồ nói: “Đưa về nhà? Ai? Tốt như vậy, anh à?”.

Nhân viên phục vụ cười lúng túng, “Bây giờ cô có thể gọi điện không? Gọi bạn cô tới đón nhé”.

Tôi chậm chạp cầm di động, lật danh bạ điện thoại, “… Vương Tiểu Tiện… Anh

ta không được, anh ta là gay, anh có phải là gay không? Nếu anh là gay,

tôi giới thiệu anh ta cho anh… Sếp Vương… cũng không được, đó là sếp của tôi… Ngụy Y Nhiên… Ôi, thật đáng tiếc, đã tìm một cô dâu ngu ngốc đến

vậy…”.

Nhân viên phục vụ đứng trước mặt tôi, cho dù say rượu tôi vẫn cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của anh ta, nhưng tôi vẫn cầm di

động lên một cách mất kiểm soát, nói tên từng người một.

Cho tới khi đọc đến tên anh, đột nhiên lời nào tôi cũng không thể thốt ra được nữa.

Nhân viên phục vụ có thể nhận thấy tâm trạng phức tạp của tôi, khi tôi ngẩn người, anh ta cầm di động ấn vào số điện thoại đó.

Tôi lại rơi vào cơn hoa mắt chóng mặt, bên tai mơ hồ thấy có người nói

chuyện, “A lô, chào anh, bạn anh uống hơi nhiều, bây giờ đang ở quán của chúng tôi… Ừm, địa chỉ là…”.

Trước mặt tôi hiện ra gương mặt

ấy, trong mơ hồ, duy chỉ có gương mặt ấy rõ nét nhất, đôi mắt một mí,

môi mỏng mà sắc sảo, khóe mắt có nếp nhăn khi cười, là gương mặt tôi đã

bỏ ra biết bao