XtGem Forum catalog
Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 327220

Bình chọn: 7.5.00/10/722 lượt.

từng giới thiệu quavề những câu chuyện thần quỷ xử lý chiến trường hoặc hiện trường kiếpnạn trong Đàm Minh Bạc, đấy chính là điểm danh sau khi người ta chết,điều khiến người ta không ngờ là, trước khi kiếp nạn xảy ra, linh hồncủa người này đã được Diêm Vương gia đối chiếu với sổ sách một lần rồi.Nhưng không thể nói không có “ngoại lệ”, đấy chỉ là sự hốt hoảng ban đầu của người đi thi hành công vụ, sau đó vẫn phải bổ sung vào. Trong truyện Tây Tânđộ thuyền ở quyển bảy cuối Di kiên chi mậu do Hồng Mại người đời NamTống viết, có ghi lại một tai nạn xảy ra tại trấn Tân Độ Khẩu Giang Tâyvào tháng Ba năm Thiệu Hưng. Khi ấy, Kim Sơn vẫn còn ở Giang Trung, TâyTân Độ chính là con đường từ Trấn Giang đến Kim Sơn. Trên thuyền đã cóbốn mươi bốn người, chuẩn bị ra khơi thì đột nhiên có một người đàn ôngchạy đến, còn dắt theo một đứa trẻ. Đến mạn thuyền, đứa trẻ đó vừa gàovừa khóc, sống chết không chịu lên thuyền. Cha nó tức giận đánh mạnh vào gáy một cái, đứa trẻ đang định phân bua, nhưng mới nói được câu: “Nghecon nói…” thì đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi ngất đi, ngã vật ra đất.Thấy người đứa trẻ cứng ngắc, chân tay lạnh ngắt, người cha lúc này mớihoảng sợ, thất thần. Mọi người trên thuyền không thể đợi mãi, đươngnhiên cũng không có ai chịu lên bờ ra tay giúp đỡ hai cha con nhà kia,thế là chiếc thuyền liền từ từ ra khỏi bờ. Nhưng con thuyền này còn chưa đi đến Kim Sơn, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, thuyền bị lật, chìm sâu dưới đáy sông. Tính cả người chèo thuyền tổng cộng có bốn mươi sáungười, tất cả đều chết đuối. Trên bến thuyền, đứa trẻ liền chống tayngồi dậy như vừa tỉnh. Người cha vui mừng vì con sống lại, càng vui hơnlà đã tránh được kiếp nạn chìm thuyền, nghĩa chắc chắn trong chuyện nàycó ẩn khuất, liền hỏi đứa trẻ nguyên nhân vì sao không chịu lên thuyền.Đứa trẻ nói: “Vừa rồi con nhìn thấy trên thuyền toàn ma là ma, hình dạng rất đáng sợ, vì vậy không dám lên. Con đang định nói thì một con ma lập tức bịt miệng con, khiến con ngã lăn ra đất, chìm vào giấc ngủ.”

Thiên cơ bất khả lộ, nếu bị một đứa trẻ không biết gì bóc mẽ, mọi người bỏchạy tán loạn, lại phải bố trí, sắp xếp một thuyền đầy người như thế, có lẽ sẽ rất mất thời gian. Thực ra đây cũng chỉ là sự cả nghĩ quá mức của người viết ra câu chuyện này, những người đến số chết kia sớm đã tâmhồn mê muội, sao có thể tin lới nói thật của một đứa trẻ chứ?

Những câu chuyện tương tự như trên thời nào cũng có, đầu tiên chúng ta nóitới thời gần đây nhất. Năm 1875 (năm nguyên Quang Tự) con tàu mang tên“Phúc Tinh” thuộc cục thương gia tàu thủy Thượng Hải đi từ Thượng Hảitới Thiên Tân, đụng phải con tàu mang tên “Auson” của Anh quốc tại vùngbiển phía bắc và bị nhấn chìm, làm chết sáu mươi ba người. Đây là một vụ tai nạn biển lớn xảy ra vào cuối đời nhà Thanh, ngoài những sách chuyên ngành, các cây bút khác cũng chỉ viết tới đây, nhưng những câu chuyệnliên quan tới âm phủ tôi cũng đã được đọc qua mấy chuyện. Chuyện Tàuthủy Phúc Tinh bị nhấn chìm trong quyển bốn, Dung Am bút ký của TiếtPhúc Thành có viết: Một vị ủy viên họ Giang vừa lên tàu, thấy khách đãchật tàu, hành lý chật sàn không có chỗ, hơn nữa, nhìn thấy diện mạo của những người trên thuyền rất mơ hồ, hình dạng kỳ quái, không giốngngười, nhưng đến khi lại gần thì đều là người cả, vị ủy viên họ Giangnày quyết định chuyển hành lý về khách sạn, đợi chuyến sau mới đi. Saukhi sự việc xảy ra, ông ta tự thấy mình may mắn vì đã thoát được một tai nạn chết người, nhưng ông ta lại không nghĩ được rằng trên con thuyềnđó tất cả đều là ma, tại sao chỉ có một mình ông ta nhìn thấy mà ngườikhác không nhìn thấy? Đấy là bởi vì số ông ta chưa phải chết, vì vậy,dưới âm phủ mới âm thầm khiến ông ta nhìn thấy cảnh tượng ấy, để ra hiệu cho ông ta “tránh xa”. Cũng chính là muốn nói, chỉ cần ông ta không rời khỏi tàu thì con tàu này cũng sẽ không khởi hành được, mà cho dù cókhởi hành thì ông ta cũng không chết.

Tháng Chín năm Quang Tự thứ bảy cũng có một vụ tai nạn đường biển. Trong truyện Nịch bạc[1'> ở quyển ba trong Túy trà chí quái của Lý Khánh Thần viết, một người cần phải đi ra nước ngoài, lên tàu thủy, đang vờ nằm ngủ trên khoang, trong lúchoảng hốt nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau, một người hỏi:“Đủ số lượng chưa?” Người kia đáp: “Còn thiếu hai người nữa.” Người nàygiật mình tỉnh giấc, thầm nghĩ những người đi tàu từ trước tới nay đâubuộc phải có số lượng nhất định, sao lại có chuyện điểm danh ở đây, haylà quỷ thần đang kiểm tra “nịch bạc”? Sau đấy đột ngột quyết định quayvào bờ. Con thuyền đó căng buồm đi ra biển, theo gió mà chìm dần, chìmdần như chưa từng tồn tại. Trong câu chuyện này có nhắc đến “nịch bạc”,đấy chính là danh sách những người sẽ phải chết trên con tàu này, haiquỷ điểm danh, nếu người đến số chết vẫn chưa lên tàu hết thì con tàucũng không thể căng buồm ra khơi.

[1'> Nịch bạc: nghĩa là danh sách người chết đuối.

Lại kể một câu chuyện cũ, đọc được trong quyển thượng cuốn Độc dị ký do LýCang người đời Đường viết: Đường Huyền Tông mùa xuân năm Khai Nguyên[2'>thứ năm, Tư Thiên Giám dâng tấu: “