XtGem Forum catalog
Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 327393

Bình chọn: 8.5.00/10/739 lượt.

dễ khiến người ta hiểu nhầm là túi hơi dùng khi cứu người.Cũng là chuyện xảy ra giữa những năm Nguyên Hòa, Quân Tướng người HoàiTây đến Biện Châu công cán, nghỉ đêm ở dịch quán. Nửa đêm vừa chợp mắt,liền cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên người. Quân Tướng kinh hãi tỉnhdậy, giằng có với vật đó, cướp được túi da trong tay kẻ đó. Tên quỷ tốtkia gào khóc kể lể, Quân Tướng nói: “Ngươi nói cho ta biết vật này làvật gì, ta sẽ trả lại ngươi.” Quỷ tốt im lặng hồi lâu, rồi nói: “Đây làvật rút khí từ tai”. Người nhà binh không ngại dùng mưu kế, một nhàchính trị xuất thân từ quân đội thì càng không cần giữ chữ tín, cầm mộtviên gạch lên, ném thẳng về phía tên quỷ tốt, khiến hắn khiếp sợ mà chạy mất. Rồi nhìn lại chiến lợi phẩm mà mình vừa lấy được, vật này có màuhơi đỏ, nhưng trong suốt.

[3'> Hai từ đồng âm khác nghĩa. Từ “tích” đầu tiên nghĩ là tích, tích khí, còn từ thứ hai nghĩa là kéo giật.

Ngoài phương pháp rút khí ra, còn có một cách nữa là dùng áo trùm lên đầungười bị bắt, khiến người bị bắt tắc thở mà chết, đây chính là cách màhoàng đế Tấn Cung Đế[4'> cuối thời Đông Tấn sau khi “bị tự nguyện” truyền ngôi lại cho Lưu Dụ, Lưu Dụ đã dùng cách này để ban cho Tấn Cung Đếđược chết toàn thây. Truyện Tiêu Thẩm trong Quảng dị ký, Đới Phu đờiĐường có viết, quỷ sai khi đến bắt ông ta, chỉ dùng áo trắng trùm đầu.Cái áo trắng này không phải là cái áo thông thường, có lẽ đặc điểm bí và dai của nó còn tốt hơn cả túi nylon thời bây giờ, vì vậy chẳng bao lâusau, Tiêu Thẩm đã không thở được nữa.

[4'>. Tấn Cung Đế (386-421): tên thật là Tư Mã Đức Văn, vị hoàng đế cuối cùng của nhà Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông trở thành Hoàng đế vào năm 419, sau khi người anhtrai là An Đế bị Lưu Dụ giết chết, và trong thời gian ông trị vì, quyềnlực trên thực tế nằm trong tay Lưu Dụ.

Còn những gì được nói tớitrong Minh báo ký do Đường Lâm người thời Sơ Đường viết, thì lại sử dụng thủ pháp đánh lén, song bắt bằng cách trói giật khuỷu tay, rút khí. LýSơn Vưu bị bắt xuống âm phủ, nhưng vì biết đọc kinh phật nên được hoàndương, trước khi rời đi, còn phải nộp một khoản chi phí, lúc này có batên quỷ sai bước tới, chìa tay về phía anh ta. Sứ giả âm phủ liền giảithích với Sơn Vu rằng:

Ba người này là ba người được sai tới bắtngươi trước đó, một người dùng dây thừng, một người dùng gậy, còn ngườikia dùng túi hút khí.

Chi phí cho những kẻ dùng gậy, dây thừng,túi hút khí này có thể căn cứ theo quy định là phải đến gặp phán quanDiêm Vương để nhận tiền thù lao, nhưng khi phát hiện bắt nhầm phải trảvề dương thế, Diêm Vương lại nói không biết tính số tiền đó vào đâu, âmsai đương nhiên không chịu thiệt, nên đã đòi chi phí từ người bị bắtnhầm. Kể ra thì cũng không phải không có lý, bạn được tuyên bố là vô tội và được phóng thích, cũng nên để đám đại ca âm sai kia vui vẻ cùng bạnmột chút, thế chẳng phải rất bình thường hay sao. Đừng nghĩ rằng đấy làđám tiểu quỷ dưới âm gian giở trò, thực ra trên nhân gian cũng có nhữngquy tắc như thế.

Tiện thể ở đây nói luôn tới một loại túi khác,đấy chính là loại túi dùng để đựng những linh hồn bị bắt. Quỷ sứ bắtngười sống, nếu như chỉ bắt một hai người, giống như trên dương thế bắtgiải đi là xong, nhưng bắt mười mấy cho tới trên trăm người, nếu tưởngtượng theo cách thông thường trên dương gian thì có lẽ phải xâu thànhmột chuỗi, kéo kéo lôi lôi trên đất, phải có hai ba nha dịch vừa kéo vừa thúc đằng sau, trong đó còn có một vài nô bộc giúp sức, thế thì sẽ xảyra hỗn loạn. Trong Tuyên thất chí do Trương Đậu người đời Đường viết cómột câu chuyện như sau: “Quỷ sai tới bắt linh hồn người sống, có thể tập trung bọn họ lại rồi đút hết vào trong túi áo, nhưng trong túi áo còncó một vật khác: “Hình dạng giống ruột bò, nhưng màu đen và một dâythừng màu đen dài chục thước”. Nhiệm vụ của âm sai này là phải bắt mộttrăm linh hồn, sau khi bắt xong phải nhốt vào trong cái “ruột bò” này,và dùng dây thừng buộc chặt.” Nếu túi áo bằng vải thì dễ thoát khí, sinh hồn có thể thoát ra được, thời đó không có túi nylon, vì vậy dùng mộtthứ giống như ruột bò, thứ này thì đến nước cũng chẳng thoát được, khícũng không vào được, không những linh hồn không thể thoát ra ngoài, màcòn kiêm luôn tác dụng bịt mũi cho tắc thở. Chủ yếu là ruột bò này cótính đàn hồi, nhét một, hai linh hồn vào trong đó, vẫn còn rộng rãi, cho tới khi nhét tới mười mấy linh hồn, một mặt cái ruột bò đó sẽ tự độngtrương phình ra, mặt khác những linh hồn kia cũng phải tự giác co mìnhlại, còn về việc hình dạng lúc này của họ như thế nào, trong câu chuyệnkhông nhắc tới, mặc dù linh hồn được ví như khói như khí, chắc là hợpvới việc chèn ép, co rút này.

Túi rút khí và túi nhốt linh hồn từ sau đời Đường không thấy ai nhắc đến nữa, có lẽ đã dùng phương phápđánh lén và trói chặt rồi, nhưng đến đời nhà Thanh, đám văn nhân tácquái lại trỗi dậy, kết hợp hai nhân vật khác nhau làm một. Trong truyện Y Ngũ ở quyển một Dạ đàm tùy lục do Nhàn Trai Thị viết, vật đó từ “nhưruột bò” được đổi thành “hình dạng hơi phình ra như bong bóng lợn”, bong bóng bò và bong bóng lợn không có nhiều khác biệt, thời