Old school Easter eggs.
Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 329062

Bình chọn: 9.5.00/10/906 lượt.

t cả các linh hồn đã mất từ khichúng ta biết ghi chép lịch sử, vậy thì các nói “mỗi bước chân của người dương thế đều có bước chân của quỷ” quả là không quá đáng chút nào.Nhưng cũng may, con người thường nghĩ đến sự sống của bản thân trước,nếu phải đặt những ngôi nhà ở cõi âm ti ấy thẳng hàng trên một conđường, thì chẳng thà hãy để cho chúng trùng khớp lại với nhau, hoặc làđể cho những huyệt mộ đào thải ma cũ tiếp nhận ma mới. Điều này cũng dẫn đến những xung đột không thể tránh khỏi về “quyền sử dụng đất” trongcõi u minh.

Có lẽ những ngôi nhà dưới âm phủ của dân thường thìchẳng đáng để bàn ở đây làm gì. Cỗ quan dày ba tấc, một mảnh đất concon, thậm chí không khác gì những kẻ ăn xin, làm trâu làm ngựa cho người khác chỉ để khi trút hơi thở cuối cùng có một nơi an nghỉ. Nhưng cũngkhông được mãi mãi, cho dù con cháu vẫn còn nhưng không phải coi sócphấn mộ tổ tiên từ mấy đời trước, vì vậy, hàng trăm năm trôi qua, lớpnày chồng lên lớp khác, không biết có bao nhiêu ngôi mộ bị chồng lênnhau.

Đối với những người có tiền thì hơi khác một chút, lúc sinh thời được ở trong nhà cao cửa rộng, khi chết đi mộ phải cao tám thước,đất chiếm ba phần, rất ngông ngheeng bá đạo. Trước mộ còn phải lập mộtbia đá, trong mộ còn đặt một tảng đá lên là “mộ chi danh”, đây cũng được coi như “giấy chứng nhận quyền sử dụng đất” của người âm. Nhưng thờigian trôi qua, con cháu lãng quên, bỏ bê việc chăm sóc thì sẽ lại có kẻnhà giàu khác ngắm trúng mảnh đất đó, hoặc bỏ tiền ra mua lại, hoặc cốtình xâm chiếm. Còn về kẻ đã sở hữu mảnh đất từ mấy đời nay, lúc nàyđành phải dời đi, hoặc lại lang thang phiêu bạt nơi cỏ nội đồng hoang,dần dần bay theo những cơn gió làm đề tài cho các thi nhân.

Đâylà “hình tượng” được nhìn ở góc độ của người dương thế, còn đối với cõi u minh, việc xác định chủ nhân mảnh đất đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấprồi. Còn tranh chấp như thế nào, có phải mỗi người cầm một tấm khế ướcquyền sử dụng đất đem đến nhờ Diên Vương phân xử hay không thì chúng takhông thể nào biết được, nhưng những câu chuyện hồn ma cãi vã, đánhnhau, thậm chí dùng đến cả đao kiếm thì có được ghi chép lại trong cáccâu chuyện lịch sử. Trong Sưu thần hậu ký có ghi câu chuyện hồn ma củaLỗ Tiêu, đời Đông Tấn giữ nhà: “Nhà Vương Bá Dương sống ở Kinh Khẩu (nay là Trấn Giang), phía đông nhà có một ngôi mộ lớn, tương truyền đó là mộ của Lộ Tiêu. Phu nhân của Vương Bá Dương xuất thân là con nhà quyềnquý, năm đó lâm trọng bệnh qua đời, Vương Bá Dương liền san bằng ngôi mộ của Lỗ Tiêu, rồi chôn vợ mình vào đó. Mấy năm sau, hồn ma của Lỗ Tiêumang mấy trăm binh mã xông thẳng vào phòng khách nhà Vương Bá Dương màrằng: “Ta đây là Lỗ Tử Kính, sống ở đây đã hơn hai trăm năm, cớ làm saomà người lại phá nhà của ta?”, ròi quát một tiếng, ra lệnh đám lính ratay. Đám quân ma quỷ liền lôi Vương Bá Dương xuống, lấy đao cứa vào cổcho đến khi thấy Vương Bá Dương không thở được nữa, mới dừng tay. KhiVương Bá Dương tỉnh lại, những chỗ thịt bị dao của đám âm binh cứa đềuthối rữa, chẳng bao lâu thì ông cũng qua đời.” Nhưng cũng có một cáchnói khác, cho rằng người chết không phải là vợ của Vương Bá Dương màchính là ông ta. Khi các con đào huyệt mai tang cho Vương Bá Dương thìđào được một cỗ quan tài sơn màu đen, liền đem vứt lên Nam Cương. Đêmhôm ấy, con trai Vương Bá Dương mộng thấy Lỗ Tiêu hiện về, tức giậnquát: “Ta sẽ giết chết cha người.” Nhưng Vương Bá Dương lúc này đã chếtrồi, nếu giết thêm lần nữa thì chẳng phải làm ma cũng không được haysao? Một lát sau, Vương Bá Dương cũng hiện về báo mộng cho con trai, kểcho con nghe chuyện Lỗ Tiêu đòi mộ ra sao, nếu như không đấu lại đượcông ta, thì e rằng sau này hai cha con sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy nhau nữa. Kết quả của trận đấu này là Vương Bá Dương bị giết, hôm đótrên linh tọa của ông ta đột nhiên chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Người ta tưởng rằng Lỗ Đại tướng quân trung hậu như Đàm Phú Anh diễn trongThảo nguyên mượn tên, thật không ngờ sau khi chết ông lại trở nên hunghãn như vậy. Nhưng nghĩ cho cùng, người ta là bậc thiếu niên anh hùng,biết cưỡi ngựa, bắn tên, được mệnh danh là “đứa trẻ hoang dã”, sau đócòn kế nghiệp Chu Lang, đươc phong làm Đại đô đốc, dám vượt sông bắttiệc của Quan đại gia, một nhân vật có máu mặt như thế lại dễ tranhgiành lắm sao? Vì vậy, nếu cứ coi những diễn trong tuồng, trong kịch làthật thì đúng là tự chuốc vạ vào thân. Những thứ cầu hiền như nắng hạnmong mưa, thương dân như con như hoàng đế Vĩnh Lạc hau Lưu Cẩn trongPháp môn tự liệu có tin được không?

Ngoài ra, nếu không phải việc nhà mình mà mang hài cốt của người khác chôn nhần chỗ cũng sẽ tự chuốchọa vào thân. Trong chương ba trăm hai mươi ba, quyển Thái bình quảng ký có dẫn câu chuyện Thần quỷ lục, anh em Ngô Quân, Trương Thị mua đượcmột căn nhà mới, trong lúc dọn dẹp chợt đào được một chiếc quan tài. Hai an hem liền mua một cái chum sành, đặt bộ hài cốt vào đó, rồi đem đichôn ở chỗ khác. Không ngờ đêm đó có con ma đến gõ cửa, hét lớn: “Tạisao hai vị lại phá hoại chỗ ở của người khác để làm chỗ ở cho mình?” Hai an hem lập tức hiểu ngay là ch