Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Tác giả: Ken VJ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 7.5.00/10/300 lượt.

uyện tình cảm.

- Mà này ! Bé đang còn nhỏ đừng yêu đương sớm đó. Cứ ảo mộng trong cuộc sống. Còn tình cảm và tiền bạc đừng bao giờ nhé. Tôi nói thêm.

Bé dùng tay ra hiệu cho tôi cúi người xuống. Ghé sát tai tôi bé nói thì thầm.

- Anh nhìn rõ đẹp trai mà tâm hồn thì như cụ già ấy. Nói xong Bé chạy luôn.

Tôi cười khúc khích như người tự kỉ.

- Bữa nay thân thiện với con nít quá ta. Anh muốn làm bố rồi hả. ? Câu nói của ai đó thốt lên, tôi quay lại thì thấy đó là em.

...

Có một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tôi.

- Nếu em là mẹ của những đứa trẻ ấy. Tôi cười.

- anh này, bữa nay biết đùa luôn. Em đập nhẹ vào vai tôi.

- em ngồi đây được chứ ??? Em hỏi.

- ừ. Em cứ ngồi đi. Tôi nói.

- mà anh Bình đâu. ??? Tôi hỏi thêm.

- Anh lên gặp ban tổ chức rồi. Em trả lời.

- uh. Nói đến đây tôi không biết nói gì thêm. Lặng nhìn về phía xa xăm.

- Mà này, em với anh Bình chỉ là bạn tri kỉ thôi nha, hông có gì đâu anh. Em nói.

- Anh có nói gì đâu !!! Tôi trả lời.

- Sợ có người hiểm lầm. Em cười.

- Hiểu lầm gì cơ chứ. Tôi hơi nhăn mặt.

- Mà bữa nay anh có vẻ cởi mở hơn nhỉ, khác trước một xíu. Em nói.

- Uh. Anh thay đổi cách đây 30 phút. Tôi nói dọng nghe nghiêm túc.

Em bật cười. Cười một cách tự nhiên, giống như thả mình vào gió, nhẹ nhàng lắm. Nhìn em cười tôi cũng cười theo.

- Anh hỏi cái này được chứ ??? Tôi đợi em cười xong rồi nói.

- anh cứ nói. Em trả lời.

- Tuần vừa qua em có ghét anh chứ. Khi nói xong lòng tôi có chút thanh thản.

Im lặng hồi lâu. Khi gió khẽ vướng chân một chút qua hai người chúng tôi. Em từ tốn trả lời.

- Có một chút. Nhưng em nhận ra tình cảm ấy ..... Chỉ là một tình cảm thoáng qua thôi. Em thấy mình hơi ảo tưởng. Và người ta thường nói thứ gì đến vội sẽ đi rất nhanh.

Lòng tôi có chút nhói, hơi đắng. Tôi cảm thấy những câu nói của em làm tôi đau. Thật sự tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Cuối cùng khi tôi định thốt lên lời thì kì đà cản mũi lại tới.

- ủa ? Em đi đâu vậy anh tìm em nãy giờ. Anh Bình nói.

Em cười không trả lời.

- Nhanh lên, chuẩn bị chơi nà. Anh Bình nói và kéo tay em đi không để ý đến tôi. Tôi không ngờ rằng em lại giằng tay lại và nói.

- Đợi Kỳ đi luôn này anh. Em nói.

Tôi cười hiền hậu, và nói.

- Thôi. Hai người đi trước đi, em bận xíu đã.

Để hai ngừoi đi. Tôi cũng chẳng mấy vui vẻ gì ? Nhưng , đành .......

Cả buổi chiều ấy mặc dù trong lòng ỉu xìu nhưng tôi cố gắng bình thường. Nhiều khi nhìn anh Bình chăm sóc chó em mà tôi muốn khóc. Nhưng cố bình tĩnh là người vui vẻ, hoạt bát, tôi cố gắng chơi để quên đi những hình ảnh hiện diện xung quanh. Cái gì mình làm hết sức thì luôn có kết quả tốt. Buổi tối tổng kết, đội tôi được giải nhất. Thật là vui, khi phát giải thưởng tôi được cả đội cho lên nhận giải. Đương nhiên rồi bởi tôi đẹp trai nhất mà. 8 đội, 4 nam, 4 nữ. Thầy tổng ra điều kiện. 4Nam phải cõng 4 nữ về đội của họ và các bạn nữ được chọn bạn trai cõng mình. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi cả bốn người chọn tôi bởi tôi .... Khỏi nói cũng biết rồi đó. Phân chia một hồi tôi cõng một bạn về đội. Có vẻ bạn đó rất thích, bọn con gái của đội đó thì hú ầm lên. Trời ơi, tôi nhận thấy mình rất có sức công phá. Khi chia quà của mỗi đội xong chúng tôi chia tay nhau. Mọi người hơi lưu luyến thì phải, tôi cũng hơi thấm mệt. Khi ra về thấy bé Na Na đứng trước cổng một mình, tôi tiến đến cúi xuống và hỏi.

- Sao bé không về, mẹ bé đâu ?

- Không ai dẫn bé về. Mẹ bé nói bé về trước. Giọng bé Na có vẻ buồn.

Tôi có chút suy nghĩ. Tại sao mẹ em lại không dẫn em về nhỉ ?

- Nhà bé ở đâu anh dẫn bé về. Tôi cười.

- thật à. Cô bé thích thú.

- đương nhiên rồi, tôi cười.

Tiếng xe Bim Bim của thằng Phong reo lên.

- Về chứ cha nội. Phong hắng giọng trong xe.

- Không, hôm nay tao đi bộ về trước đi bộ. Tôi nói và tay trong tay cùng bé Na trước mọi ánh nhìn của mọi người trong đó có cả em. Hai chúng tôi dung dăng nắm tay nhau qua từng dãy phố. Thật sự, nhà Bé Na cũng gần, tôi nghĩ chắc sợ ma hay làm nũng tôi thôi. Trên đường về bé hỏi tôi.

- Hôm nay chơi vui không anh ?

- Vui chứ em. Tôi trả lời.

- Mà bé sợ ma à. Tôi hỏi.

- Sao anh biết. Bé mở to mắt nhìn tôi ra vẻ bất ngờ lắm ấy.

- Trời, truyện gì mà anh không biết. Tôi cười.

- Điêu dân. Bé gằn giọng kiểu con nít.

- ơ, thật mà. Bé hỏi gì anh cũng biết hết à. Tôi trả lời.

- thế trên trời có bao nhiêu ngôi sao ? Bé hỏi.

- Vô số . Tôi trả lời.

- Trả lời chung chung không tính. Bé phát biểu.

- hừ, đúng con nít. Tôi nói.

- con nít thì sao, đỡ hơn người lớn bọn anh lúc nào trong lòng nghĩ gì cũng không giám nói. Bé triết lí.

- Này. Em có biết một bông hoa hoa nhỏ mà già cỗi là xấu lắm không. Tôi triết lí theo.

- Yên tâm đi em không già cỗi đâu. Có anh thôi. Bé cười to.

Tiếng cười của em vang động làm những chú chó thức giấc, bé có vẻ hơi sợ khi nghe tiếng sủa của chúng.

- Ê Na Na. Tôi hồn nhiên gọi bé.

- Sao cơ ạ ?? Bé nhìn tôi.

- Suỳ chó không. Tôi cười.

- Em không thể hiểu nổi là càng lớn người ta càng mất trí khôn đi. Bé trả lời.

- Ý nói anh


XtGem Forum catalog