The Soda Pop
Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324045

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

m trí không yên .Những chuyện xảy ra gần đây đã khiến đầu óc lúc nào cũng căng cứng , cho nên chẳng thể trách tôi không để tâm vào bất cứ chuyện gì .

TAI NẠN

Thôn Viễn Vọng , phải chăng là cơn ác mộng của tôi?Màn đêm dần buông xuống , tôi ngồi trong phòng , lặng lẽ nhìn cảnh đêm đang bao phủ bên ngoài cửa sổ , nhìn những sự vật đang trở nên mơ hồ , mờ mờ ảo ảo bên ngoài . Tôi không bật đèn , sắc đêm ngập ngụa khắp phòng , như thế cũng tốt , rất yên tĩnh , giống như đang ngồi ở một vùng đất rộng rãi mà khoáng đạt , không cần để tâm vào bất cứ chuyện gì , cũng chẳng buồn nghĩ ngợi .Giữa đêm nay , tôi phải trở lại thôn Viễn Vọng .Chỉ có như thế tôi mới hiểu rõ rốt cuộc là thứ gì đang quấy nhiễu tôi , mới biết rõ rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào . Chỉ là , chuyến đi lần này có chắc chắn là sẽ làm sáng tỏ mọi thứ hay không?Nếu không thử thì làm sao biết được . Tôi tự nói với mình . Sau đó , tôi đứng thẳng người dậy , mở cửa phòng .Ánh đèn trong phòng Tiểu Vương vẫn chưa tắt , nghe thấy giọng hát vui vẻ của cậu ta vọng lại , Tiểu Vương , có thể hôm nay tôi sẽ gặp chuyện gì đó , cũng có thể là không , dù sao đầu tiên tôi cũng chúc phúc cho cậu với Tử Nguyệt .Đến bên nhà để xe dắt xe máy ra , đúng giây phút chuẩn bị ngồi lên xe , tôi chợt nghĩ: Lần đầu , khi đưa Trường Hà về nhà , tại sao lúc đó chúng tôi lại cuốc bộ , mà không lấy xe máy đi? Dưới ánh đèn của xe máy , bóng hình đó nhất định không thể lánh mình được . Úi xời , còn nhắc đến ngày đó làm gì nữa? Hôm ấy là bởi có chuyện vui , hôm ấy là bởi uống nhiều rượu , hôm ấy là do chúng tôi muốn đi tìm hiểu rốt cuộc là có thứ gì đấy chứ .Khi lên xe máy chuẩn bị đi , cánh cửa phòng Tiểu Vương lại bật mở , cậu ta đứng trước cửa , ánh đèn chiếu lên cơ thể , trông mờ ảo , có chút không chân thực , cậu ấy hỏi: “Nam Bính , muộn thế này rồi anh còn đi đâu đấy?” .Tôi đáp lại: “Dạo vòng quanh chút ấy mà” .Tiểu Vương cười chế giễu , nói: “Lại có hẹn với cô em nào phải không?” .Tôi cười mắng: “Trong đầu của tên tiêu tử này bây giờ chỉ có mấy cô em thôi!” . Trong suy nghĩ của tôi chợt nhảy ra tên một bộ phim Khử tà diệt ma , hay là , cuộc hẹn của tôi hôm nay , nói không chừng cũng chính là với cương thi , mới nghĩ thế thôi , đã thấy gió thổi quanh người lành lạnh rồi .Tiểu Vương còn đứng ở đó cười: “Nếu không phải có hẹn với cô em nào vậy anh định làm gì mà có vẻ thần bí thế?” , hàm răng cậu ấy trắng bóng , dưới ánh đèn , bóng hình cậu ta tỏa ra một thứ sắc thái kỳ lạ , tôi nhìn cậu ta , cảm thấy nụ cười đó có chút khoe khoang . Có vẻ cậu ta đã lấy lại được sự tự tin đánh mất trước đó , cho nên mới cười sảng khoái như thế . Thực ra tôi cũng ngưỡng mộ cậu ấy , nếu đổi lại là tôi , chắc cũng chẳng dám thể hiện tình cảm với Tử Nguyệt như thế . Trong chuyện tình cảm , tôi hay lo không có được , nhưng lúc được rồi lại lo bị mất , chỉ sợ sẽ bị từ chối thẳng thừng nên chỉ dám dừng mà không dám liều tiếp . Tiểu Vương không giống vậy , cậu ta chi nói những suy nghĩ trong lòng , mà chẳng quan tâm đến Tử Nguyệt có đồng ý hay không , thoải mái hơn tôi rất nhiều .Tôi cười đáp: “Được rồi , cậu đi ngủ đi , lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mây thứ lăng nhăng lung tung” .Tiểu Vương cười ha ha rồi bước vào phòng , đóng cửa , sự hư vô mờ ảo trước đó và cả bóng hình của cậu ta cùng được khóa lại sau cánh cửa .Đèn pha phía trước xe máy được bật lên để soi đường , tôi hướng thẳng đến thôn Viễn Vọng , chẳng biết trong lòng đang có cảm giác như thế nào nữa , có một chút lo sợ , có một chút hoang mang , lại thêm chút tò mò và thư thái .Tôi hy vọng mình sẽ nhìn thấy gì đây? Nếu đúng là có thể gặp được thứ gì đó , tôi sẽ làm thế nào? Trong tiếng động cơ kêu “xình xịch” , chiếc xe máy đã dẫn đến gần vùng đất hoang lạnh đó , thời tiết hôm hay không tốt lắm , ánh trăng đang lấp ló sau những đám mây lúc ẩn lúc hiện .Ban ngày thì đây là một mảnh đất hoang vu , không hoa màu , không có bất kỳ thứ gì khác , chỉ có cỏ tranh . Ban đêm thì chỉ thấy một màu đen mờ ảo mơ hồ , hòa cùng với âm thanh “xào xạc” của làn gió lay động đám cỏ tranh .Nhưng , ngoài những thứ đó thì cũng chẳng có gì khác .Lẽ nào tiếng xe máy lại quá ồn ào , lẽ nào chùm đèn trước xe lại quá sáng , cho nên nó không dám ra? Tôi bèn tắt đèn , dừng xe , đứng ở bên cạnh , đưa mắt nhìn kỹ khắp vùng này . Bóng đen lờ mờ phía xa kia là cái cây; một dải màu trắng hiển hiện đằng xa chạy dài tít tắp , đó là con đường; như đang đong đưa , lắc lư theo làn gió , đó là cỏ tranh . Ngoài những thứ cơ hồ như quá quen thuộc , cũng chẳng có thứ gì cả .Đột nhiên , âm thanh “xào xạc xào xạc” vang lên mãnh liệt , giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ đến gần , nhưng bởi trong đêm quá tĩnh lặng , nên mọi âm thanh đều quá rõ ràng . Tim tôi như thắt lại , nó đến rồi sao? Có đúng là nó đến không?Mắt chăm chú nhìn về phía đó , chỉ thấy cách chỗ tôi đang đứng không xa , trong sắc đêm mông lung hư ảo , đám cỏ tranh như tách ra làm đôi , tựa hồ mọc ra con đường dài rộng , thoắt mở ra thoắt khép lại , có một thứ đang chầm chậm tiến đến , là thứ gì mà đến nhanh như ba