Old school Swatch Watches
Lời Nguyền

Lời Nguyền

Tác giả: eviluriko

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322230

Bình chọn: 8.00/10/223 lượt.

cũng là lúc chúng tàn phai. Vẻ đẹp luôn cận kề cái chết, cũng như hạnh phúc luôn đưa lối khổ đau. Nếu biết trước vẻ đẹp sẽ cận kề cái chết… Nếu biết trước hạnh phúc sẽ đưa lối khổ đau… Cô đưa tay hứng một cánh hoa, vẽ lên môi nụ cười mơ hồ. Con người không vô tri như những cánh hoa… Sống biết trước điểm dừng là một điều đáng buồn.

Sáng hôm sau, cô đi chợ từ sớm, không quên viết giấy nhắn lại. Cô về thấy hắn đang ngồi trong phòng khách. Chai rượu mạnh trên bàn đã vơi một nửa. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn chậu thủy tinh có đôi cá vàng đang bơi lượn quanh những sợi rong. Nụ cười vô hồn nở trên môi. Cô nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn, vòng tay qua người hắn từ phía sau. Cô nghiêng đầu, tựa cằm lên vai hắn, nói rất nhẹ nhàng.

-Sáng sớm đã uống rượu có hại cho sức khỏe lắm biết không?

-Anh xin lỗi. Anh sẽ không làm vậy nữa.

Hắn xiết nhẹ bàn tay cô, nén tiếng thở dài. Cô ậm ừ rất khẽ rồi buông hắn ra, đi xuống bếp. Hắn ngồi một lúc rồi đi theo cô nhưng dừng lại ở cửa. Hắn dựa vào tường, nhìn cô đang loay hoay trong bếp.

-Hôm nay, em nấu món gì?

-Em sẽ đổ bánh xèo.

Không gian im lặng và trầm mặc.

-Anh đi hái lá bằng lăng nha.

Cô mỉm cười vừa nói vừa đưa cho hắn cái rổ. Cô nhìn hắn bước đi. Trái tim quặn lên đau đớn. Cô xào nhân xong rồi khoấy bột. Ánh mắt cô vô tình nhìn ra cửa sổ. Hắn đang đứng lặng dưới gốc bằng lăng. Những cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng rơi tím cả một khung trời. Sự trầm uất, cô độc và bi ai nhuộm đầy không gian. Những giọt nước mắt cô nhẹ nhàng rơi. Từng giọt, từng giọt đọng lách tách trên bàn tay cô, rơi cả vào thau bột màu vàng nghệ. Cô vội vàng đi rửa mặt. Cô đặt chảo lên bếp và bắt đầu đổ bánh. Lát sau, hắn trở vào. Hắn đi thật khẽ đến bên cô. Hắn nâng gương mặt cô lên, nhìn thật lâu.

-Mắt em…

-Em xắt hành, không cẩn thận nên bị cay mắt.

Sự im lặng được trả về cho căn nhà. Hai người không nói gì đến khi bàn ăn được dọn xong. Cô cầm chai rượu, bật cười nhìn hắn.

-Uống rượu Tây với bánh xèo không thấy quái dị sao?

-Đâu có ai quy định không được làm điều này.

Hắn lấy chai rượu từ tay cô, rót vào ly cho hai người. Âm thanh chạm nhau của hai chiếc ly thủy tinh sắc lạnh vang lên xé nát sự tĩnh lặng. Hắn uống hết ly rượu rồi ăn một miếng bánh. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.

-Em nấu không ngon như ở nhà hàng phải không?

-Không. Em nấu ngon hơn rất nhiều. Đối với anh, không ai nấu ăn ngon bằng em. Một món ăn, không chỉ có hương vị mà còn tình cảm chất chứa trong đó.

Cô khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi.

-Anh có biết tại sao em đổ bánh xèo không?

-Vì bánh xèo mang ý nghĩa sum họp.

Cô cười gật đầu. Hắn hỏi với giọng ấm áp.

-Em còn nhớ vở kịch mình đã diễn ở trường không?

-“Romeo và Juliet”.

Hai tay hắn run nhẹ. Đôi đũa trượt xuống bàn.

-Kết thúc thế nào nhỉ?

-Cái chết của hai người yêu nhau.

Ở một góc phòng tiệc, Huyền Sa đang uống rượu không ngừng. Nhỏ đã vui mừng biết bao khi biết cô và hắn là chị em cùng ba khác mẹ nhưng kết quả xét nghiệm làm mọi hy vọng tiêu tan. Nhỏ tự hỏi có phải kiếp trước đã mắc nợ hắn, kiếp này phải trả cho hết. Nhỏ đã yêu hắn nhiều như vậy, kiên trì như vậy sao lại không bằng một góc của cô. Nhỏ là người đến trước, đến trước… Bạch Thạch đến bên cạnh nhỏ. Anh nhẹ nhàng đỡ nhỏ dậy. Nhỏ say khướt bám vào người anh, loạng choạng bước đi. Khi hai người ra đến cửa, nhỏ đột ngột đẩy mạnh anh. Mất đà, anh ngã ra sau. Nhỏ chạy về phía hắn và cô… Nếu phải kết thúc thế này thì nhỏ và cô sẽ cùng chết với nhau… Mọi người chỉ kịp nghe tiếng loảng xoảng đinh tai của tháp ly cao ngất đặt giữa phòng. Máu loang trên nền gạch hòa với rượu đỏ thẳm chảy tràn cả một góc, lan ra thềm cỏ. Tiếng xe cấp cứu vang lên cùng với những âm thanh hỗn loạn.

Vài ngày sau, cô và hắn vào thăm gã trong bệnh viện. Gã đã chạy đến ngăn Huyền Sa và bị ngã cùng nhỏ vào tháp ly. Gã bị mảnh thủy tinh đâm vào mắt trái. Thị lực giảm đi một nửa. Huyền Sa bị thủy tinh cắt lên mặt và tay, để lại vài vết sẹo. Cô và hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt sát tường. Không khí trong phòng có vẻ ít căng thẳng hơn lần gặp đầu tiên. Hắn và gã không còn nhìn nhau đầy thách thức như trước, điều này làm cô yên tâm hơn. Lúc sau, cô đi ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân cho gã. Hắn ngồi lại.

-Chú vẫn không bỏ cuộc phải không?

Hắn hỏi gã với giọng lạnh lùng.

-Cậu cũng là người mang dòng máu Mạc Thiên nên việc này không cần phải hỏi.

Gã nói rồi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Hắn cười nhạt.

-Chú định nói việc này với cô ấy sao? Cô ấy có tin không?

-Tôi không có ý định lật tẩy cậu.

-…

-Tôi chỉ không bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho cô ấy.

Gã nhìn thẳng vào mắt hắn.

-Tôi làm việc này không phải vì sợ cậu mà vì gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Lam Diệp. Tôi không muốn thấy gương mặt đó bị nước mắt che phủ.

-…

-Hãy chăm sóc Lam Diệp thật tốt. Nếu cậu làm cô ấy khóc một lần nữa tôi sẽ bất chấp thủ đoạn mà đưa cô ấy đi thật xa.

Hắn nhìn gã, người chú ruột của mình. Dòng máu bị nguyền rủa đang chảy trong người hắn và gã quả thật giống nhau. Những linh hồn này