
được ba con thật sự yêu ai. Ba con yêu em gái ruột của mình. Là cô Ba của con, là Mạc Thiên Lam Minh, người đã qua đời ba mươi năm trước. Ba con đã quen rất nhiều người, yêu rất nhiều người. Tất cả họ đều có những nét giống cô Ba của con. Trong số đó có cả mẹ của Tử Dương. Nhưng trớ trêu thay, con gái ông ấy… là con đó lam Diệp… lại là người giống với Lam Minh nhiều nhất. Giống đến mức làm ông ấy sợ hãi không dám đến gần, không dám yêu thương, không dám quan tâm chăm sóc. Ông ấy sợ yêu chính con gái của mình.
-Chú đừng nói nữa.
-Không ai mang dòng máu Mạc Thiên có thể thoát khỏi lời nguyền. Không ai mang dòng máu Mạc Thiên là ngoại lệ.
-Đừng nói nữa.
-Kể cả con và Tử Dương.
-Im đi.
Cô hét lên, người bao đảo. Bạch Thạch đứng đằng xa liền chạy đến. Anh không can thiệp vì mọi chuyện chưa đi quá xa nhưng lúc này nhìn vẻ hoảng loạn của cô, anh không thể đứng ngoài. Anh vừa dìu cô vào xe vừa nói với gã.
-Tôi nghĩ ông nên nói chuyện này vào lúc khác. Cô ấy đang mất bình tĩnh.
-Chuyện gia đình tôi không liên quan đến cậu.
Gã mạnh tay kéo cô lại mặc kệ sự can ngăn của anh. Gã nhìn thẳng vào mắt cô. Cái nhìn như thiêu đốt mọi thứ.
-Tại sao con không chịu tin? Tại sao con không chịu nhìn thấy Tử Dương rất giống ba con. Chính con cũng đang bị lời nguyền chi phối không thấy sao? Hãy tự hỏi bản thân con xem có phải đang tìm kiếm một hình bóng của ba mình trong Tử Dương. Có phải con không thể chấp nhận bất cứ ai khác… Từ nhỏ con đã không được ba mình yêu thương. Con khao khát tình yêu thương ấy. Con xem chú như ba con, đặt hết tình cảm nhưng con không dám tin lời nguyền, con bị những rào cản đạo đức, luân lý ngăn cấm…
-…
-Con tìm kiếm tình yêu ở Tử Dương vì không biết đó là em trai mình. Nhưng giờ đây, sự thật bị phơi bày, ai cũng biết rõ. Hai đứa là chị em, sự thật đó không gì có thể thay đổi được. Con nghĩ mình sẽ được Tử Dương chấp nhận sao? Không bao giờ đâu.
Gã gằn từng tiếng.
-Đến cuối cùng, cũng chỉ có một mình tôi yêu em mà thôi.
-Im đi.
Tiếng hét cô vang lên cùng lúc với tràn âm thanh ôtô thắng gấp để lại vệt đen dài trên mặt đường. Hắn ra khỏi xe, sập mạnh cửa. Vừa nhìn thấy, cô giật mạnh cánh tay khỏi gã, chạy như bay về phía hắn. Cảm xúc biểu hiện trên gương mặt cô vừa như cười, vừa như khóc. Đau đớn khoắc khoải. Xót xa đợi chờ. Cô thấy mình chìm vào một đường hầm hun hút phủ đầy bóng tối mịt mù. Cô đang chạy, chạy về tia sáng le lói duy nhất cuối đường hầm. Những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên má, bị gió thổi tạt về phía sau cùng làn tóc rối. Mọi thứ xung quanh sáng rõ khi cô chạm vào hắn. Cô ôm chặt hắn dù cho đang ngạt thở. Cô muốn tan vào hơi ấm đang bao bọc mình. Hắn ghì chặt cô, tê tái cảm nhận thân hình mảnh khảnh trong vòng tay mình đang run rẫy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thì thầm bên tai cô.
-Không sao đâu. Anh đến rồi mà.
Cô khẽ gật gật đầu, vẫn không rời hắn.
-Chúng ta về nhà thôi.
Hắn nói, dịu dàng dìu cô vào xe. Con đường trải dài trước mắt mất hút trong bóng chiều mờ ảo. Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bên cạnh hắn. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn thả vào hư không. Hắn dừng xe trước cổng, trầm tư nhìn cô ngủ. Hắn vén những sợi tóc phủ lòa xòa trên trán cô rồi ẵm cô vào nhà. Hắn vừa đặt xuống giường thì cô thức giấc. Cô ngồi dậy, khẽ cười với hắn. Mảnh trăng hạ tuần nhạt nhòa huyền ảo lãng đãng từng tia sáng bạc như sợi tơ mềm mại xuyên qua lớp kính chiếu thẳng vào phòng. Làn gió đêm làm tấm rèm dợn sóng nhẹ nhàng. Trong bóng tối lờ mờ, vẻ đẹp quyến rũ của cô được lột tả toàn vẹn đến từng chi tiết. Vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ như pha lê lấp lánh dưới ánh trăng nhưng trong đôi mắt long lanh lại ẩn tàng sự lạnh lùng, quyết đoán đến tàn nhẫn. Đó vẻ đẹp hội tụ cả thiên thần và ác quỷ. Vẻ đẹp mê hoặc mãnh liệt và kinh hoàng không ai có thể kháng cự dù là yếu ớt.
Hắn với tay bật đèn nhưng cô ngăn lại. Cô khẽ cười vòng tay qua cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cô kéo nụ hôn sâu hơn, lần tay cởi chiếc áo khoác trên người hắn rồi quăng nó xuống gạch. Trong khoảnh khắc, hắn bị cuốn vào nụ hôn đầy đam mê. Cô nhẹ nhàng cởi chiếc cúc đầu tiên trên chiếc sơ mi hắn đang mặc, vẫn không rời môi hắn. Chiếc cúc thứ hai rồi thứ ba bị mở tung. Hắn cảm nhận bàn tay cô chạm vào làn da mình. Hắn đột ngột cắt ngang nụ hôn, nắm chặt bàn tay cô khi nó đang đặt trên chiếc cúc thứ tư. Cô nhìn hắn thật lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm mênh mông. Hơi thở cả hai rối loạn. Cô mỉm cười rời khỏi giường. Cô bước ngang qua hắn, đến chỗ cầu thang. Hắn ngồi phịch xuống giường, nhìn vóc dáng chơi vơi mất hút dưới cầu thang thăm thẳm.
Cô pha một tách trà tim sen rồi lặng lẽ ra thềm nhà. Cô nhìn những cánh hoa bằng lăng nhẹ nhàng bị gió cuốn đi. Thật lâu, cô đặt tách trà xuống thềm, chậm rãi đến bên những gốc hoa. Đôi chân trần giẫm trên nền cỏ ẩm. Cô dựa vào gốc hoa, nghe hơi thở của gió lao xao kẽ lá. Những cánh hoa tím mỏng manh nhẹ nhàng rơi. Trời khuya đổi gió, những cánh hoa phủ kín không gian. Vẻ đẹp của những cánh hoa thật phù du ngắn ngủi. Lúc chúng tô đẹp cuộc đời