
i nhà, làm rung chuyển cả những bức tường lẫn nền nhà. Nó giống như một cơn động đất nhỏ, và người đàn bà lảo đảo bước tới gần bức tường ...
Đột ngột như khi nó xuất hiện, những chấn động thoắt biến đi.
Mọi vật trở lại binh thường.
Người đàn bà nhẹ nhõm thở ra, đồng thời lắng tai hướng lên trên, muốn xác định xem phía trên nhà có gì đổ vỡ hay không.
Bên trên yên tĩnh.
– Giờ thì chắc chúng đã ngạc nhiên đủ rồi. – Gã đàn ông nói, giơ hai tay xoa vào nhau.
– Ngạc nhiên về chuyện gì?
– Ngạc nhiên về những phản ứng mà việc chúng xuất hiện đã gây ra. – Gã giải thích. – Nhưng bây giờ thì em có thể đi lên trên, người tình của ta. Đi lên gặp con gái em và gặp gã đàn ông đó. Ném hắn ra ngoài! Nói với hắn rằng ở đây chẳng có ai chịu được hắn cả. Cứ tin vào anh. Lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp em, Fedora. Anh luôn đứng bên cạnh em. Đừng bao giờ quên điều đó!
– Anh để cho em đi hả?
– Đúng!
– Thế còn bức tranh? Em muốn vẽ tiếp!
– Không! – Gã râu xồm đáp lại. – Em không cần vẽ tiếp!. Nó xong rồi!
Fedora ngạc nhiên.
– Chẳng lẽ từ giờ anh sẽ thôi không ra lệnh cho em vẽ tiếp nữa sao?
– Nếu anh đã nói là em không cần vẽ tiếp, thì có nghĩa là em không cần.
Fedora gật đầu. Người đàn ông vừa ám chỉ đến bức tranh của chị. Nghĩ tới đó, người đàn bà lại thoắt quên đi tất cả những chuyện khác và thì thào:
– Nó đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật thật sự.
– Đúng thế, một tác phẩm rất đặc biệt. – Gã râu xồm đáp.
Một nụ cười lướt qua đôi môi người đàn bà, nhưng nó đóng băng lại ngay trong tích tắc sau đó. Với vẻ kinh ngạc tột cùng, Fedora đứng sững nhìn bức tranh, giơ tay dụi mắt, nhưng hình ảnh không thay đổi.
Chị không nhìn lầm.
Những người thầy tu mà chị vẽ nên bây giờ không đứng yên nữa. Họ chuyển động, họ đang nhảy xung quanh chiếc bàn hình oval, tạo thành một vòng tròn ma quỷ.
Fedora thật không tin vào mắt mình. Chị đã tính đến nhiều khả năng, nhưng những gì đang nhìn thấy thật sự vượt khỏi giới hạn của trí tưởng tượng.
Người đàn bà thật sự không thể hiểu nổi, đã bao giờ những hình vẽ trong tranh trở thành người sống chưa?
Không thể được ...
Năm thầy tu thật sự không đứng yên nữa. Họ nhảy xoay quanh về một hướng xung quanh cái bàn, giơ tay lên cao, hạ xuống thấp rồi mở miệng ra. Họ tiếp tục chuyển động trong câm lặng, nhưng theo một nhịp điệu nhất định, do một người nào đó ấn định.
Họ đang nhảy đúng điệu nhảy của dân Do Thái xoay quanh con bò vàng. Chỉ có điều ở đây các thầy tu nhảy xung quanh một chiếc bàn, trên có để chiếc đế đựng và một quả cầu pha lê màu đỏ, họ nhảy như thể đang tôn thờ những đồ vật kia.
– Họ sống! – Nữ họa sĩ thì thào. – Họ sống ...- Một làn hơi băng giá vuốt dọc sống lưng chị. Người đàn bà hơi còng người xuống, nhìn trân trối vào bức tranh mà mình đã tạo nên và vẫn không thể tin rằng chuyện này lại có thể xảy ra.
– Đúng, họ đang sống, - Gã đàn ông râu xồm đáp. – Và họ sống là nhờ em.
Fedora xoay lại.
– Em?
– Dĩ nhiên rồi!
– Không thể thế được, ...
– Chẳng phải chính em đã vì anh mà đi Paris đất ư?
– Có chứ, nhưng mà ...
– Không nhưng mà gì cả. – Người đàn ông chỉ vào bức tranh. – Nguyên nhân cho chuyến đi là điệu nhảy của nhóm năm thầy tu này. Chúng đang nhảy và chúng còn làm được nhiều điều hơn nữa. Cứ tin như vậy đi.
– Làm gì kia?
– Chờ đã, người tình của ta! – Gã đàn ông giễu cợt cúi mình xuống. – Dù sao thì ta cũng phải cảm ơn em vì những việc mà em đã làm. Thật đáng khen, thật ngoan ngoãn ... - Gã mỉm cười thêm một lần nữa, rồi xoay người bỏ đi.
Đó không phải là những bước đi bình thường của một con người, mà là sự biến mất đột ngột. Chỉ trong tích tắc, Fedora không nhìn thấy gã nữa. Tên râu xồm đã tan vào không khí.
Còn lại một mình Fedora trong hầm. Người đàn bà đứng im, đầu tiên nhìn trân trối vào khoảng không gian trống rỗng trước mặt, rồi xoay đầu và lại nhìn bức tranh.
Mọi vật đứng im.
Bức tranh trông giống như lúc trước. Chẳng có thầy tu nào nhảy. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê đứng im trên bàn. Những hình chị đã vẽ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Nữ họa sĩ đưa tay dụi mắt. Dần dần, chị tự hỏi liệu có phải tất cả những chuyện này đó chỉ là do mình nằm mơ không? Có phải điệu nhảy của những hình vẽ kia chỉ là ảo ảnh chăng?
Không đâu, không! Nếu như thế thì người đàn ông râu xồm kia sẽ không hề tồn tại. Nhưng chính anh ta đã có thật, anh ta luôn luôn quay trở lại với chị ....
Người đàn bà không thể suy nghĩ tiếp được nữa. Chị lắc đầu, nuốt khan rồi đi về phía cánh cửa. Dần dần chị hiểu ra rằng, chị đang sa vào một vòng tròn quỷ quái, chẳng dể gì thoát ra. Những xiềng xích vô hình đang giữ chặt lấy và thay đổi nhân cách chị.
Tất cả những chuyện này rồi sẽ dẫn về đâu?
Người đàn bà tự hỏi nhưng không tìm được câu trả lời. Nhưng ông ta đã ấn định chị phải làm gì, vì thế mà chị mở cửa và bước ra ngoài.
Bây giờ yếu tố hơn cả là con gái của chị.
Jarson Dark
Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 6
Khi tôi xoay người lại, Lisa đã nhào về hướng tôi. Cô bé ngả vào vòng tay tôi, run rẩy toàn thân và chỉ về p