ng ghi trong bí quyết quyển trục, chắc hẳn nữ thần kia trên sông Lạc Thủy chập chờn cất bước
Nhẹ nhàng như thể chim hồng,
Chập chờn uyển chuyển như rồng đang bay
kia làm gì có thể vấp phải ngạch cửa, hay dẫm lên chân người khác?
Đoàn Dự hoảng hốt quýnh quáng đã thấy cổ tay bị nắm chặt, Úc Quang Tiêu đã bắt được chàng lôi trở vào. Mấy ngày tính toán ngờ đâu khi việc đến nơi bao nhiêu dự liệu đều sai bét, Đoàn Dự trong bụng hỡi ôi, vội vàng tay trái hết sức vùng vẫy, tay phải giằng tay Úc Quang Tiêu ra. Thế nhưng năm ngón tay Úc Quang Tiêu nắm chặt cổ tay chàng làm sao mà mở ra cho được?
Đột nhiên Úc Quang Tiêu kêu Ối một tiếng thấy ngón tay tê đi, vòng tay lỏng ra vội vàng vận kình bóp lại cho chặt nhưng rồi lại mềm nhũn. Y cất tiếng chửi:
-Con mẹ nó!
Cố gắng ra sức một lần nữa nhưng trong chốc lát bàn tay cánh tay đều tê dại. Y có biết đâu khi Đoàn Dự giơ tay ra bẻ tay y ra, khéo làm sao ngón tay cái chàng lại đụng ngay ngón tay cái y, huyệt Thiếu Thương đụng ngay huyện Thiếu Thương của y, y đang vận sức nắm cổ tay Đoàn Dự khiến cho nội lực ào ào chảy vào ngón tay cái của đối phương. Mỗi lần y vận kình, nội lực lại giảm sút đi một chút.
Đoàn Dự nào có biết nguyên do bên trong chỉ thấy tay đối phương khi thì chặt, khi thì lỏng nếu như mình cố gắng giãy dụa chắc có thể thoát thân được, trong lúc nguy cấp cố làm cách nào luồn được ngón tay vào giữa ngón tay cái của y và cổ tay mình để nạy cho ra.
Hôm trước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, nội lực từ cú đấm đó lọt vào biển khí nơi huyệt Đãn Trung. Nếu chỉ một quyền đó nội lực thật chẳng bao nhiêu nhưng Đoàn Dự dùng làm ngòi dẫn đi xuôi theo Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch đả thông hai mạch này. Bây giờ nội lực của Úc Quang Tiêu cứ theo cái thông đạo đó chầm chậm đổ vào biển khí của chàng, chính là yếu chỉ Bách Xuyên Hối Hải trong Bắc Minh thần công. Nếu như hai người cùng không ra sức, hai ngón tay cái chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, Đoàn Dự không biết Bắc Minh thần công thì không thể nào hút nội lực của y được. Thế nhưng lúc này hai bên cùng hết sức sử kình, không khác gì mấy hôm trước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, bao nhiêu nội lực trong người đẩy vào người đối phương qua huyệt Thiếu Thương tưởng như rượu trong bình rót xuống chén, cái chén kia có không nhận cũng không được.
Lúc đầu nội lực Úc Quang Tiêu hơn xa Đoàn Dự nếu như y biết rõ nguyên do buông tay lùi lại thì cùng lắm chỉ đển cho Đoàn Dự chạy thoát mà thôi. Thế nhưng họ Úc nhận lệnh canh gác lẽ nào lại để cho gã mặt trắng này đào tẩu được? Y thấy cánh tay tê dại lại càng thúc đẩy kình lực, một tay nắm không xong nên tay trái vươn ra chộp luôn cánh tay chàng. Làm như thế nội lực lại càng tuôn ra nhanh hơn chẳng mấy chốc đến một nửa nội lực toàn thân đã trút vào người Đoàn Dự.
Càng dây dưa thêm, một bên tăng một bên giảm, kình lực y không bằng Đoàn Dự nữa rồi, nội lực càng chảy càng nhanh sau cùng chẳng khác gì đê ngăn nước sông bị vỡ, ào ào như thác. Đoàn Dự tuyệt nhiên không biết gì, tay vẫn nắm chặt tay đối phương trong bụng hoang mang đâu có nghĩ ra chuyện "mình đang nạy tay y ra" đã trở thành "tay mình khư khư nắm lấy tay địch".
Úc Quang Tiêu thấy toàn thân rã rời, kinh hãi quá kêu lên:
-Ngô sư đệ, Ngô Quang Thắng! Mau ra đây, mau ra đây!
Ngô Quang Thắng lúc ấy đang ở trong nhà xí nghe thấy sư ca hoảng hốt rối rít, hai tay chỉ kịp ôm quần chạy ra. Úc Quang Tiêu kêu lên:
-Tiểu tử này định trốn, ta ... ta giữ y không nổi.
Ngô Quang Thắng buông quần định xông lên tiếp tay đè Đoàn Dự xuống, Úc Quang Tiêu kêu lên:
-Ngươi mau kéo ta ra trước đã!
Trong giọng y dường như có chen tiếng khóc. Ngô Quang Thắng vội đáp:
-Vâng!
Y giơ tay nắm hai vai sư huynh, toan nhấc y lên khỏi thân hình Đoàn Dự, đồng thời hỏi:
-Sư ca bị thương ư?
Trong bụng thầm nghĩ võ công cao siêu như sư huynh mình lẽ nào không giữ nổi một gã thư sinh yếu đuối. Y vừa mở miệng lập tức thấy hai cánh tay rã rời tưởng như không có chút hơi sức nào vội vàng vận sức lên lại thấy cánh tay mềm nhũn tê dại. Thì ra lúc này Đoàn Dự đã hút hết sạch nội lực của Úc Quang Tiêu, tiếp tục hút đến Ngô Quang Thắng, thân thể Úc Quang Tiêu biến thành một ống dẫn nội lực.
Đoàn Dự thấy đối phương có thêm người trợ giúp, bàn tay Úc Quang Tiêu nắm cổ tay mình bỗng mạnh hẳn lên, trong lòng càng hoảng hết sức bẻ ngón tay y ra. Ngô Quang Thắng thấy chân tay uể oải bông bênh luôn mồm kêu lên:
-Lạ thật! Lạ thật!
Thế nhưng y vẫn không chịu buông tay ra. Gã đưa cơm thấy ba người chùm nhum lại thành một đống, hai gã Úc Ngô mặt mày kinh hoàng dường như chịu đựng không nổi vội vàng chạy ra ngoài hớt hải kêu lên:
-Có ai ra ngay đây, tên mặt trắng họ Đoàn đang tính chạy trốn.
Các đệ tử của Vô Lượng Kiếm nghe y hô hoán, lập tức có hai người chạy đến, kế đó lại thêm ba người khác nữa, nhao nhao hỏi dồn:
-Cái gì thế? Tiểu tử đó đâu?
Khi đó Đoàn Dự đang bị Úc Ngô hay gã đè lên nên những người vừa chạy đến không thấy chàng. Úc Quang Tiêu lúc này thở không ra hơi, không còn nói năng gì được còn Ngô Quang Thắng thì nội lực mười phần đã mất hết t