lo", ngừng lại một chút, nghĩ mình chính miệng nói ra phải lo lắng cho anh chàng, xem ra không ổn, mặt hơi ửng đỏ. Cũng may nàng có tấm khăn che mặt nên Đoàn Dự không hay biết gì, ngay cả giọng nàng hơi khác chàng cũng không để ý đến, lại tưởng nàng bị thương rồi người mất sức, nói năng không được trơn tru. Chàng liền an ủi:
--Thôi cô nương nghỉ ngơi vài ngày, để khi nào vết thương trên lưng đỡ rồi, lúc đó mình sẽ đánh xuống, chưa chắc họ đã ngăn cản được cô đâu.
Mộc Uyển Thanh cười nhạt:
-Sao anh nói dễ nghe thế, vết thương của tôi vài ngày làm sao khỏi được? Đối phương cao thủ không phải là ít ...
Bỗng nghe từ bờ vực bên kia một tiếng hú chói tai, vang động quần sơn. Mộc Uyển Thanh tự nhiên giật mình, run run nói:
-Kẻ ... kẻ đó là ai? Sao nội công cao thâm đến thế?
Nàng giơ tay ra nắm lấy cánh tay Đoàn Dự. Tiếng hú kia vang qua vọng lại giữa những vách núi hồi lâu chưa dứt, nghe như tiếng một đàn quỉ gọi nhau, cùng đến đòi mạng giữa đêm khuya. Tuy lúc đó đang ban ngày ban mặt thế nhưng trong một sát na Đoàn Dự cảm thấy như mắt mình tối sầm. Một hồi lâu sau tiếng hú mới dần dần ngừng hẳn.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Người này võ công thật là ghê gớm, tôi không còn cách nào sống nổi, anh ... anh mau mau tìm cách bỏ chạy đi, đừng lo cho tôi làm gì.
Đoàn Dự mỉm cười:
-Mộc cô nương, sao cô coi thường Đoàn Dự này thế? Họ Đoàn tuy "danh dự cực hoại" nhưng đâu có đến nỗi tệ đến vậy.
Mộc Uyển Thanh chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt bừng lên một vẻ đầy thiết tha trìu mến, dịu dàng nói:
-"Danh dự cực hoại" là em nói đùa anh, anh chết chung với em có ... có ích gì đâu? Anh chạy thoát rồi, lâu lâu nhớ đến em một chút như thế là đủ.
Đoàn Dự chưa bao giờ nghe nàng nói năng ôn nhu như thế, tiếng hú kia nổi lên dường như đổi hẳn thành một người mới, có điều nàng quen với giọng điệu thù hằn, hậm hực lạnh như băng nên những lời nhỏ nhẹ kia không khỏi hơi vấp váp. Chàng mỉm cười:
-Mộc cô nương, tôi thích nghe cô nói những lời như thế, quả đúng là một cô gái xinh đẹp dịu dàng.
Mộc Uyển Thanh hứ một tiếng, đột nhiên đổi giọng gay gắt:
-Sao anh biết tôi xinh đẹp? Anh trông thấy mặt tôi rồi, phải không nào?
Tay nàng cứng lại chẳng khác nào một cái kìm bóp chặt lấy cánh tay Đoàn Dự. Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:
-Lúc tôi múc nước cho cô uống, thấy một nửa khuôn mặt cô. Chỉ một nửa khuôn mặt thôi cô đã là một mỹ nhân khó kiếm ở trên đời rồi.
Mộc Uyển Thanh tuy tính tình hung dữ nhưng dẫu sao cũng là đàn bà, được người ca ngợi trong lòng mừng thầm, huống chi nàng che mặt đã lâu, xưa nay chỉ nghe người ta khen mình võ công cao cường chứ chưa nghe ai ca tụng dung mạo, trong lòng cao hứng liền lỏng tay ra nói:
-Anh mau đi tìm một cái hang nào mà trốn, dù có thấy gì cũng đừng ló đầu ra. E rằng chỉ trong giây lát là người ta lên đến rồi.
Đoàn Dự kinh hãi nói:
-Không thể để y lên được.
Chàng vội nhỏm dậy chạy ra bờ vực, đột nhiên thấy mắt hoa lên, một cái bóng vàng nhanh nhẹn tuyệt luân đang trèo lên. Bờ đá cực kỳ hiểm trở nhưng người kia đăng sơn mà không khác gì đi trên đất bằng, so với khỉ vượn còn nhanh nhẹn hơn. Đoàn Dự trong lòng kinh hãi kêu lên:
-Này, nếu ngươi còn tiếp tục trèo lên ta sẽ dùng đá ném đó.
Người kia cười lên sằng sặc, trèo lên càng nhanh hơn trước. Đoàn Dự thấy y vừa dứt tiếng cười đã lên thêm được mấy trượng, không thể nào để y lên núi được nhưng lại cũng không muốn giết người nên nhặt một khối đá ném xuống bên cạnh người đó cách chừng vài trượng. Viên đá tuy không lớn lắm nhưng từ trên cao rơi xuống, nghe tiếng vù vù thế rơi cũng thật kinh người. Đoàn Dự lại kêu lên:
-Này, ngươi đã thấy chưa? Nếu như ta ném vào người ngươi, liệu ngươi có sống được chăng? Mau quay trở xuống đi thôi.
Người kia cười nhạt nói:
-Thằng nhỏ thối tha kia, ngươi không muốn giữ cái mạng chó của ngươi hay sao mà dám vô lễ với ta như thế?
Đoàn Dự thấy y lại lên thêm mấy trượng rồi, tình hình mỗi lúc một thêm nguy cấp, liền cầm mấy cục đá lên nhắm đúng ngay đầu y mà thả rồi nhắm mắt lại không dám nhìn cái cảnh y rơi từ trên cao xuống đáy vực.
Chỉ nghe vù vù hai tiếng, người kia ngửa cổ cười dài. Đoàn Dự trong bụng lạ lùng, mở mắt ra xem thấy mấy viên đá kia đang rơi xuống vực sâu, còn người kia không hề hấn gì. Đoàn Dự càng thêm gấp gáp, vội vàng hết cục nọ đến cục kia liên tiếp ném xuống.
Người đó đợi đá rơi xuống đỉnh đầu liền giơ tay gạt ra, cục đá liền văng ra xa, cũng có khi y nhẹ nhàng nhảy một cái, tránh sang một bên. Đoàn Dự một hơi ném luôn ba chục cục đá, chỉ cản trở được y chậm lại một chút nhưng không tổn hại y được một sợi lông, sợi tóc. Chàng thấy y càng nhảy càng gần, biết không thể làm gì được y, khuôn mặt gớm ghiếc của y đã dần dần nhìn rõ, vội vàng quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh, kêu lên:
-Mộc ... Mộc cô nương, kẻ ... kẻ đó lợi hại quá, thôi mình chạy cho mau.
Mộc Uyển Thanh cười khẩy đáp:
-Không kịp nữa rồi.
Đoàn Dự đang toan nói thêm, bỗng thấy từ đằng sau một luồng lực đạo đẩy tới, lập tức bay bổng lên, rơi bịch vào trong bụi cây, đau đến tối tăm mặt mũi. Cũng may nơi đây toàn là những cây