XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327303

Bình chọn: 8.5.00/10/730 lượt.

ậy là cha cô bị ám sát hả ?

A Kế Mỹ yên lặng gật đầu và nước mắt trào ra. Thạch Kinh Tử không cầm

được xúc động. Lúc đầu hắn chẳng ưa gì cô bé, vì so với các thiếu nữ

khác cùng lứa, A Kế Mỹ hơi nhỏ người lại nói năng như bà cụ làm nhiều

khi hắn phải giữ kẽ. Nhưng bây giờ thấy những giọt nước mắt chứa chan

trên đôi mi đen dài, hắn động lòng thương, muốn ôm cô bé vào lòng, nói

những lời an ủi và che chở.

A Kế Mỹ không được dạy dỗ. Nàng cho rằng không có nghề nào cao quý hơn

nghề của cha mình. Mẹ nàng dạy nàng lột đồ của người chết đem bán là một điều hợp pháp để kiếm sống, hơn thế nữa, để sống sung sướng. Nhiều tên

cường đạo khác đâu dám làm chuyện đó !

Sau nhiều năm chịu cảnh chiến tranh phong kiến, không thiếu gì những tên vô lại ở miền quê sống về lột các xác chết như vậy, lâu rồi người ta

cũng coi thường.

Khi có chiến tranh lâu, các tay đầu mục địa phương cần đến bọn vô lại

này, thuê chúng đốt nhà, cướp lương, cướp ngựa, phao tin thất thiệt ...

Thường thường chúng được trả công, nhưng trong thời chiến, chúng chẳng

cần gì công xá. Ngoài những đồ vật quý giá lột được ở các xác chết ra,

có khi chúng còn chặt đầu những kiếm khách chẳng may bỏ mình nơi trận

địa đem về lĩnh thưởng.

Chỉ một trận quan trọng cũng đủ cho những tên vô lại như vậy sống sung

túc hàng năm hay ít nhất sáu tháng. Vào những năm quá tao loạn, giới

tiều phu và trại chủ lương thiện cũng học thói kiếm lời trên xương máu

và sự đau khổ của người khác. Khi chiến tranh xảy ra gần làng, trồng

trọt cày cấy không được, họ vội vã khai thác ngay hoàn cảnh mới, tìm

cách sống như những con kên kên trên xác chết đồng loại. Cũng vì thế các tay cường đạo chuyên nghiệp đã phải kiểm soát gắt gao khu vực làm ăn

của chúng và ra tay trừng phạt không thương xót kẻ nào xâm phạm vào

những khu vực ấy.

A Kế Mỹ rùng mình nói:

- Bây giờ làm sao ? Tôi chắc bộ hạ của Thử Mạch thế nào cũng đến đây.

- Cô đừng lo ! Nếu chúng đến tôi sẽ cho chúng biết tay.

Khi hai người xuống đến chân núi, hoàng hôn đã bắt đầu phủ lên miền hoang dã.

Cảnh vật đìu hiu, cô tịch. Một vệt khói lam từ trong bếp do Ôkô đun nước tắm bốc ra còn vương trên đầu những ngọn sậy cao, như con rắn uốn éo

trên không.

Ôkô đã trang điểm xong, đứng tựa cửa sau nhìn ra ngoài. Thấy con gái đi cùng với Thạch Kinh Tử, bà cất cao giọng:

- A Kế Mỹ ! Mày làm gì ở ngoài đó mà đến bây giờ mới về ?

Ánh mắt bà có vẻ nghiêm khắc. A Kế Mỹ giật mình. Hơn tất cả mọi thứ,

nàng sợ nhất những cơn thịnh nộ của mẹ. Ôkô biết vậy nên lợi dụng sự sợ

hãi ấy, sai khiến nàng như sai khiến một con rối, nhiều khi chỉ bằng cái lừ mắt hoặc cái trỏ tay.

A Kế Mỹ rời Thạch Kinh Tử, mặt đỏ bừng, chạy vào trong nhà.

Ngày hôm sau, A Kế Mỹ kể cho mẹ nghe chuyện gặp Thử Mạch. Bà mẹ không giữ được bình tĩnh:

- Sao mày không nói ngay cho tao biết ?

Rồi như con điên, bà vò đầu bứt tai, mở tung các ngăn kéo lấy ra đủ thứ đồ linh tinh lỉnh kỉnh xếp một đống giữa nhà.

- Mãn Hà Chí ! Thạch Kinh Tử ! Giúp tôi một tay ! Phải đem giấu hết !

Ôkô bảo Mãn Hà Chí lật tấm ván trên trần chui vào đó. Trần gian nhà hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho một người chui lọt, nhưng cách xếp đặt để giấu những đồ vật trên đó chắc là do thâm ý của Ôkô mà cũng là của người chồng xấu số trước kia của bà nữa.

Thạch Kinh Tử đứng trên ghế đẩu giữa hai mẹ con, luân phiên chuyền tay

cho Mãn Hà Chí những vật dụng mà nếu không được nghe chuyện A Kế Mỹ kể

hôm trước, có lẽ hắn phải ngạc nhiên lắm.

Tuy biết hai mẹ con Ôkô sống về nghề lột xác chết đã lâu, nhưng hắn

không ngờ số vật dụng lại nhiều và tạp nhạp đến thế ! Nào giáo, nào đầu

mũi mác, một cái tay áo giáp, một chiếc mũ đã mất vành, một bàn thờ Phật nhỏ xíu, chuỗi tràng hạt, cái cán cờ... có cả một bộ yên ngựa bằng gỗ

sơn then, chạm trổ tinh vi cẩn xà cừ và nạm vàng bạc nữa.

Xếp dọn một hồi, Mãn Hà Chí ở trên trần thò đầu ra:

- Hết rồi à ?

- Chưa. Còn một thứ nữa.

Ôkô chạy ra khỏi phòng và trở lại mang theo một thanh kiếm gỗ sồi màu

đen, dài chừng ba thước. Thạch Kinh Tử cầm thanh kiếm định trao cho Mãn

Hà Chí nhưng thấy kiếm đẹp, dáng thuôn thuôn vừa tay, thật cân đối nên

mân mê mãi không muốn rời.

Quay sang Ôkô, ham muốn lộ trên ánh mắt, hắn ngượng ngùng hỏi:

- Bà cho tôi nhé ?

Nhưng vội cúi ngay xuống vì tự biết chưa làm gì xứng đáng để được tặng món quà ấy. Như bà mẹ hiền từ, Ôkô dịu dàng hỏi lại:

- Chú thích lắm hả ?

- Dạ, thích lắm.

Và tuy chẳng nói là cho, Ôkô mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền quyến rũ. Thạch Kinh Tử biết là mình đã được thanh kiếm.

Mãn Hà Chí nhảy từ trên trần nhà xuống, giận dỗi giơ tay vỗ vào vỏ kiếm.

Ôkô bật cười:

- Coi kìa, chú bé không có quà đương giận kìa !

Bà cho Mãn Hà Chí một cái túi da cẩn mã não nhưng Mãn Hà Chí vẫn không

hài lòng. Nó đưa mắt nhìn thanh kiếm tỏ vẻ hờn dỗi, rõ ràng không kìm

nổi lòng tự ái bị thương tổn.

Khi trượng phu còn sống, Ôkô thường có lệ mỗi chiều phải tắm nước nóng,

khoan thai trang điểm rồi uống một chút sa-kê. Nàng kề cà trong phòng

tắm thật lâu không khác gì một danh kỹ được hậu đãi. Không phải ai cũng

như v