XtGem Forum catalog
Quan Môn

Quan Môn

Tác giả: Thao Lang

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327991

Bình chọn: 8.00/10/799 lượt.

ầm giọng nói.

Diệp lão gia tử vốn rất nghiêm khắc, Diệp Tử Bình nghe xong lời này giật mình.

- Ha ha, tới đây ngồi đi.

Nhị lão gia tử ngược lại cười ha hả, bảo hai cha con ngồi xuống.

Diệp lão gia tử nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói:

- Nói xem, làm sao lại đâm chết người?

- Chuyện là như thế này...

Diệp Tử Bình liếc Diệp Khai rồi kể lại mọi chuyện theo lời cảnh sát chính thức công bố.

- Ah, quả nhiên là nói như vậy cũng không thể trách con của con.

Diệp lão gia tử sau khi nghe xong, gật đầu nói:

- Nhưng dù sao cũng là đâm chết người, cứ làm theo trình tự, tránh khỏi về sau lại bị người nhảy ra đòi nợ cũ.

- Dạ, chuyện này đã có nhân chứng vật chứng rõ ràng, đều lưu bản khai ở cảnh sát, đã được kiểm chứng.

Diệp Tử Bình đáp.

- Ừ...

Diệp lão gia tử khẽ gật đầu, coi như bỏ qua chuyện này.

Đối với năng lực của Diệp Tử Bình, Diệp lão gia tử vẫn tương đối yên tâm. Đứa con trai này của ông làm việc trầm ổn nhưng cẩn thận, cũng là một ưu điểm. Dù mới 40 tuổi nhưng đã là phó bộ trưởng, sau này ra ngoài làm một Chủ tịch tỉnh cũng là không tệ.

Nghĩ tới điều này, Diệp lão gia tử liền trầm ngâm, cơ hội để làm bộ trưởng đúng là vô cùng khó khăn.

Nhất là Diệp lão gia tử hiện tại với tư cách thủ trưởng Số 2 của trung ương, có một số việc cần tránh né, không thể trực tiếp đề bạt con mình. Nếu làm như vậy sẽ không tránh khỏi bị người khác chỉ trích.

Trừ phi, Diệp Tử Bình có thể làm ra thành tích nổi bật khiến mọi người không thể không thừa nhận.

- Dường như trong bộ tuyên truyền rất khó làm ra thành tích.

Nghĩ đến chuyện này, Diệp Tử Bình không khỏi cười khổ.

Diệp Tử Bình ở trong bộ tuyên truyền xếp ở vị trí sau cùng. Trong công tác cũng không dựa vào ai, hơn nữa chỉ là cán bộ cấp phó, đừng nói là so với bộ trưởng, dù là so với mấy vị phó bộ trưởng khác cũng đã chênh lệch rất lớn.

Diệp Tử Bình làm việc trong hoàn cảnh như vậy, cơ hội chịu tiếng xấu thay người khác có rất nhiều nhưng cơ hội lập thành tích ngược lại rất ít.

- Nếu thật sự không được thì cứ ra ngoài, Giang Nam cũng tốt, Giang Bắc cũng thế, cứ vị trí thích hợp là được, chỉ là Tử Bình chưa có khả năng một bước tới vị trí.

Nhị lão gia tử nói.

ở trung ương dĩ nhiên có nhiều cơ hội thăng chức, ra cơ sở thì phải xem bề dày công tác. Ít nhất phải theo nhiệm kỳ 5 năm, trừ khi tình hình có biến hóa lớn mới có đề bạt vượt cấp, nhưng theo như trước mắt thì không có nhiều khả năng.

Diệp lão gia tử đã ở cân nhắc vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ý động. Nếu như trong kinh thành không tiến lên được thì xuống cơ sở biết đâu có thể mở ra cục diện mới.

- Ông nội, bác hai, cha, có lẽ không cần phiền toái như vậy.

Diệp Khai vẫn ngồi im thít ở đó đột nhiên lên tiếng.

- A...?

Ba người ngạc nhiên nhìn Diệp Khai.

- Khẽ động không bằng yên tĩnh, tin tưởng rất nhanh sẽ có cơ hội.

Diệp Khai nói vẻ cao thâm mạt trắc.

Diệp Khai vừa nói như vậy lập tức khiến mọi người chú ý.

- Khục....

Diệp Tử Bình ho khan một tiếng, trừng mắt với Diệp Khai, ý bảo chỗ các trưởng bối nói chuyện, đâu phải chỗ con lên tiếng?

Diệp Khai lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm.

Ngược lại Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử không trách cứ, nhìn Diệp Khai vẻ hứng thú.

- Tiểu Khai có ý kiến gì không?

Nhị lão gia tử hỏi.

Diệp lão gia tử mặc dù không có xin hỏi, nhưng cũng hơi tò mò với lời của Diệp Khai.

Lần Diệp lão gia tử nói chuyện với đồng chí Phương Hòa, Diệp Khai nói chen vào một câu rất trúng ý, khiến đồng chí Phương Hòa quyết định xuôi nam. Nhìn lại việc này, Diệp lão gia tử vẫn coi trọng đứa cháu trai của mình, dù sao ở lứa tuổi như hắn không mấy ai có thể bình tĩnh trước mặt người lãnh đạo quốc gia.

Quan trọng nhất là đề nghị mà Diệp Khai nói ra không chỉ có đồng chí Phương Hòa tán đồng mà ngay cả Diệp lão gia tử cũng cho rằng là phương án tốt nhất để thay đổi tình cảnh hiện giờ của đồng chí Phương Hòa.

Trong đám con cháu hào môn ở kinh thành, có thể được đồng chí Phương Hòa khen ngợi thật sự không kiếm ra người thứ hai.

Có đứa cháu trai như vậy, dĩ nhiên có quyền lên tiếng nhất định trong nhà.

Sau khi nghe Nhị lão gia tử hỏi, Diệp Khai nhìn Diệp Tử Bình cùng Diệp lão gia tử vẻ e dè, hiển nhiên vẫn thấy câu nệ.

- Con vờ vịt cái gì đó!

Diệp Tử Bình lại trừng mắt, làm sao ông không biết lá gan của thằng con trai này của mình còn lớn hơn cả trời, làm sao không dám nói chỉ vì một câu quát của mình.

Diệp lão gia tử cũng cười:

- Tiểu Khai nói đi, người trong nhà nói chuyện, không có cố kỵ nhiều như vậy, lão Tứ cũng thật là,, Tiểu Khai dù sao cũng còn con nít, đừng có dọa nó.

- Dạ, thưa cha.

Diệp Tử Bình lễ phép.

Diệp Khai gãi đầu, đáp hàm hồ:

- Ông nội, bác hai, cha, tuy cơ hội này không ở trong tay chúng ta nhưng theo tình huống trước mắt có thể phán đoán. Cháu tin qua năm thì dư luận trong nước sẽ xoáy lên, chắc sẽ có một cuộc luận chiến. Đến lúc đó Bộ tuyên truyền đứng mũi chịu sào, chính là cơ hội tốt nhất của cha.

- Tại sao thấy?

Không chỉ cha hắn Diệp Tử Bình mà ngay cả Nhị lão gia tử cũng khó hiểu khi nghe Diệp Khai nó