The Soda Pop
Quan Môn

Quan Môn

Tác giả: Thao Lang

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328093

Bình chọn: 7.5.00/10/809 lượt.

kích, trong đó có mười hai chỗ hoàn toàn bị phá hủy, mười ba chỗ rơi vào hư hỏng nghiêm trọng.

Nhưng lực lượng không trung của quân Mỹ vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản quân Iraq phóng ra đạn đạo cao tốc kia.

Trước khi chiến đấu quân Mỹ không nhận được tin tình báo có quan hệ tới việc quân Iraq sử dụng chiến thuật vũ khí đạn đạo di động, chỉ dự tính ra hai loại hình đạn đạo di động “Scud” ước chừng có từ ba mươi tới năm mươi bộ.

Chuyên gia quân Mỹ cho rằng quân Iraq sẽ sớm chuẩn bị trận địa phóng đạn đạo cố định sẵn sàng, vì thế phải tiến hành chuẩn bị tương ứng, trước khi phóng ra còn phải tiến hành liên lạc bằng vô tuyến điện, ước chừng cần có thời gian một tiếng đồng hồ, bởi vậy có thể kịp thời phát hiện đồng thời kịp thời phá hủy trang bị phóng ra.

Trong thực chiến từ lúc quân Iraq chuẩn bị cho tới lúc hoàn thành việc phóng ra bình thường chỉ dùng thời gian mười phút đồng hồ, sau đó đã nhanh chóng rời đi, vì vậy người Mỹ phải bỏ ra một cái giá lớn.

Cuộc chiến tranh vùng Vịnh cuối cùng quân Iraq phóng ra 88 viên đạn đạo, đại bộ phận là lúc mới bắt đầu cuộc chiến, trong đó tuần đầu tiên khai chiến chiếm tới 40%, chủ yếu được sử dụng tại hai khu vực phía tây bộ là Israel, ở phía nam mục tiêu công kích chủ yếu là bộ đội liên minh dưới đất, tại Qatar và Bahrain.

Ở gần Bhagdad cũng có một ít trang bị phóng ra, xem như sử dụng cơ động, bởi vì độ chính xác của hệ thống không cao, sai số lớn cho nên quân liên minh tổn thất không lớn, chỉ vẻn vẹn có một lần rơi xuống ngay quân doanh của Mỹ, nổ chết hai mươi tám người.

Bởi vì quân Iraq thường phóng ra đạn đạo vào ban đêm, chiến cơ quân Mỹ bị bức bách sử dụng thiết bị hồng ngoại cùng những trang thiết bị khác để tìm tòi hệ thống phóng ra đạn đạo, cuối cùng phát hiện được bốn mươi hai lần phóng ra, chỉ kịp thời oanh tạc được tám lần, hiệu quả không quá lý tưởng.

Tuy rằng người Mỹ không hoàn toàn chặn được đường bay của đạn đạo Scud, nhưng thật sự đã phô bày được lực lượng cường đại của đạn đạo Patriot ngăn chặn, cuộc chiến tranh này có thể nói là một lần biểu hiện vũ khí nóng hoa lệ của người Mỹ.

Diệp Khai vô cùng rõ ràng, sau cuộc chiến tranh vùng Vịnh, người Mỹ làm ra thật nhiều cải tiến cùng nghiên cứu phát minh sau đó, đem kế hoạch chế tạo đạn đạo chặn đường nâng lên ý nghĩa chiến lược rất cao.

-Chuyện này cũng có thể nói chuyện một chút với nhị lão gia tử mới được!

Trong nội tâm Diệp Khai suy nghĩ.

Diệp Khai muốn gặp nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, thủ tục cũng không phức tạp.

Việc trong quân đội tuy bề ngoài thật nghiêm cẩn chu đáo chặt chẽ, nhưng đây chẳng qua là dùng đối ngoại, mà đối với con cháu trong quân như Diệp Khai, nhất là con cháu nhân vật cao tầng quân đội, kỳ thật loại phòng hộ kia trên cơ bản chỉ là thùng rỗng kêu to.

Xe của Diệp Khai, chiếc thể thao Porsche màu lam nhạt đã được báo cáo trong Quân ủy từ lâu, trên đường đi thật thông suốt lái thẳng vào đại viện Quân ủy.

Diệp Khai xuống xe, đi thẳng về hướng cao ốc Quân ủy.

Phòng làm việc của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn hắn từng tới thật nhiều lần, tự nhiên không cần người khác dẫn đường.

Vừa định đi vào tòa lầu, chỉ thấy một đoàn người thần thái gấp gáp vội vàng từ bên trong đi ra, mười mấy người vây quanh một lão giả mập mạp có mái tóc hoa râm, chợt đối mặt hắn.

Người đi giữa Diệp Khai cũng nhận ra, chính là lúc trước từng gặp, phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội thượng tướng Lưu Bỉnh Chính, lúc này hắn đang đi cùng lão giả mập mạp tóc hoa râm kia, tựa hồ là đi tiễn khách.

Diệp Khai thấy thế rất tự giác tránh sang một bên, đứng hơi nghiêng bên cửa nhìn bọn họ đi thông qua.

Vị lão giả mập mạp tóc hoa râm chợt liếc qua, thấy được Diệp Khai, tựa hồ cảm thấy có chút kỳ quái vì sao bên trong đại viện Quân ủy xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi giống như một học sinh như thế, nhưng hắn cũng không nói lời gì, chỉ biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc đi ra ngoài.

Lưu Bỉnh Chính cũng nhìn thấy Diệp Khai, đối với hắn vẫn có chút ấn tượng, biết rõ đó là cháu ruột của Diệp gia, vì vậy kề sát bên tai lão giả mập mạp tóc hoa râm thì thầm nói:

-Cháu trai của Diệp Tương Kiền!

-Nha…

Lão giả mập mạp tóc hoa râm nghe xong, trong mắt lóe lên tinh quang, nhẹ gật đầu.

Sau khi mọi người rời khỏi, Diệp Khai đi vào trong tòa lầu, trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn đang phân phó chuyện gì đó cho thư ký, nhìn thấy Diệp Khai đã đến liền gọi hắn ngồi đợi chốc lát, sau đó tiếp tục nói với thư ký:

-Để người bên tình báo đem tư liệu tình báo về Iraq gần đây tập hợp lại một chút, báo lên. Buổi chiều hội nghị nghiên cứu và thảo luận tình thế quốc tế vẫn được tổ chức như thường lệ!

Thư ký lên tiếng, thu thập lại tư liệu liền đi ra ngoài, trước khi đi rót cho Diệp Khai một chén trà.

-Sao cháu lại tới đây? Trường học nghỉ rồi sao? Gần đây thành tích học tập thế nào rồi? Có ý định ghi danh vào trường học nào không?

Nhị lão gia tử vài ngày không gặp Diệp Khai, câu hỏi thật sự không ít, nói chuyện cũng nghiêm túc.

Diệ